Chương 4: Trướng uyên ương

Cái mà Lan Chiến gọi là nhận tổ quy tông, chẳng qua là để bé con quay về họ Nhạc mà thôi. Họ Nhạc trên đời này rất nhiều, ai dám nói bé con chính là hậu nhân của Trường Uyên Nhạc gia? Nhỡ một ngày nào đó dẫn tới sự hoài nghi của các môn phái khác, người vô năng sợ trở thành đối tượng đả kích, Ba Nguyệt Các hung có vạn cổ trường đao, sự tồn tại của Nhạc Nhai càng giúp y hiệu lệnh quần hùng. Đến lúc đó y sẽ leo lên đài chúng đế, nếm thử mùi vị của võ lâm minh chủ.

Nhưng việc trước mắt cần kíp, là dạy đứa bé này như thế nào. Bé con lớn lên trong bầy sói, quy luật sống của bầy sói khác với thế giới nhân gian, nhưng có một điểm giống, chính là phục tùng. Y dẫn bé con vào Nhược Thủy môn, giao cho Tô Họa:

– Dạy dỗ nhóc con thật tốt, ta muốn nhóc con ngoài như dương liễu, trong thì sắc bén. Nó không cần có quá dư tình cảm, nhưng phải biết phục tùng.

Tô Họa nghe xong cười lên:

– Làm khó tôi à nha, một cô gái không có tình cảm, nhưng tư thái lại mềm mại à.

Lan Chiến thân mật nhéo má cô ấy:

– Ta biết em có cách mà.

Trong mắt Tô Họa hiện lên tia lạnh lẽo, y xoay người định đi, nàng ta vội vàng kêu "ái" một tiếng, tựa cửa trêu chọc:

– Ngài thường không hay đến chỗ chúng tôi, đứa bé này không phải là con riêng của ngài đấy chứ?

Lan Chiến không trả lời nàng ta, mắt liếc nàng ta một cái, chắp tay đi.

Lúc này Tô Họa mới chuyển tầm mắt lên người đứa bé, cẩn thận quan sát, quần áo rách bươm, chả khác gì ăn mày. Nhưng ngũ quan thì lại rất đẹp, nhất là cặp mắt kia sâu như bích đàm. Còn có làn da trắng như tuyết, đôi môi đầy đặn như cánh hoa, tương lai nếu như được chăm sóc tốt, phong thái ắt sẽ rất khoáng đạt khí thế.

Nàng ta thấy hứng khởi, gặp phải một hạt giống tốt không dễ dàng. Nhược Thủy Môn là nơi dịu dàng nhất đồng thời cũng là nơi âm độc nhất của Ba Nguyệt các, hằng năm các bé gái được đưa vào đây không ít, nhưng trong môn trừ nàng ta ra thì vĩnh viễn chỉ chừa lại bốn người khác. Bốn người này là giết hết đồng bạn mới sống sót, là những người cực kỳ xuất sắc, số người có hạn, việc thay thế không bao giờ ngừng nghỉ, còn sống thì toàn dựa vào thực lực cả.

Đứa bé này là đích thân Lan Chiến đưa tới, lời dặn dò cũng khác biệt, chắc hẳn lai lịch không đơn giản rồi.

Dẫu sao cũng phải nể mặt các chủ, nhìn tóc của đứa bé cứng đơ bết vào nhau, nàng ta khua tay áo:

– Ngươi…bẩn quá cơ.

Tiếng nói vừa dứt, đứa bé kia đã nhe răng gầm gừ giận giữ, nếu không phải rút tay về nhanh, e rằng đã bị nó cắn cho rồi.

Mỹ nhân lòe loẹt diêm dúa thốt nhiên giận giữ, ra tay đánh vào huyệt thiên trung của bé con. Đứa bé ngã xuống đất, nàng ta mới có thời gian quan tâm đến sự thô ráp ở đầu ngón tay của nó.

Gảy gảy, vỡ ra bột màu nâu sẫm, là máu ư? Đứa bé nhỏ thế kia, lại hung hãn thế kia, lại không biết nói chuyện, chả khác gì dã thú cả. Nàng ta cau mày, tắm đi tắm đi, bẩn đến mức chả ra hình người rồi.

Lần tắm này, mất ba thùng nước mới hoàn toàn sạch sẽ. Người hầu gái bận rộn, cho bé con mặc đồ mới, tóc được vén lên. Tô Họa khoanh tay trước ngực đứng xem, bởi vì một đòn công kích lúc trước nên bé con không đề được sức lực gì nữa, tuy không dùng được chân tay nhưng ánh mắt lại đằng đằng sát khí, nàng ta lại chẳng để trong lòng, chỉ cảm thấy cái xác này đủ tiêu chuẩn để vào Nhược Thủy Môn, nhưng phần dũng mãnh kia cũng khiến người ta nhức đầu.

Sự thật chứng mình quả thật như vậy, hơi có năng lực hành động là không khách khí dùng miệng, cắn cho tỳ nữ của nàng ta đang buộc váy túa cả máu thịt.

Chiếc váy bẩn thỉu lắm rồi, Tô Họa giận giữ, mắng:

– Thứ không biết điều, ngươi là chó à?

Nàng ta vốn chẳng có mấy sự kiên nhẫn, lập tức cảm thấy chẳng có ý nghĩa nữa, dặn dò:

– Nhốt nó vào ám thất, dạy nó tuân quy củ trước.

Vậy là Nhạc Nhai bị kéo vào trong một cánh cửa đá, nhốt vào trong căn phòng đá lạnh như băng.

Ám thất là nơi tối tăm, đưa tay cũng không thấy năm ngón, nhưng trên đỉnh có một lỗ thủng nho nhỏ, khi mặt trời lên, một luồng sáng nhỏ từ lỗ thủng đó bắn vào, chiếu ánh sáng cực mảnh cực nhỏ vào ám thất.

Bởi vậy suốt đêm, vừa lạnh vừa cô độc, bé con nghẹn ngào khóc, thanh âm tràn ngập mùi vị thê lương hoảng hốt, cuối cùng vì quá mệt mỏi mà cuộn tròn dưới chùm sáng kia, trong giấc ngủ mơ gặp được sói mẹ, đứng ở bên ngoài bìa rừng, nhưng bất luận bé con có chạy thế nào cũng không đuổi kịp sói mẹ, cuối cùng kiệt sức, tứ chi co quắp, nước mắt tuôn rơi đầy mặt.

….

Tô Họa sau đó trở thành sư phụ của bé con, nói thì là sư phụ, nhưng bảo là người quản lý thì đúng hơn. Thân thủ, chiến thuật, và trù mưu của bé con đều do cao thủ đứng đầu Ba Nguyệt Các truyền thụ, thậm chí lúc Lan Chiến tâm tình tốt cũng sẽ dạy bé con bí quyết chế địch.

Bé con rất thông minh, là trời sinh tập võ, điểm này có thể ỷ lại căn cốt của võ học thế gia, cộng thêm lực lượng không thể nói được trong cơ thể. Năm mười ba tuổi, bé con đối chiến với Tứ Tinh Túc Nhược Thủy môn, Tất Nguyệt Ô, Tâm Nguyệt Hồ, Nguy Nguyệt Yến, Trương Nguyệt Lộc lúc ấy có đủ, chỉ có giết được một trong đó, bé con mới có thể được ở lại Nhược Thủy Môn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!