Yêu? Cái từ này nghe quá xa vời, cũng quá lạ lẫm.
Cô quấn lấy anh, dựa sát vào anh, anh cũng không thích kiểu như vậy. Giữa hai người đích xác từng có quan hệ thân mật kia, nhưng sau khi Lang Hoàn bị mất trộm, anh cuối cùng đã không còn chút khúc mắc gì với cô nữa.
Toàn bộ những gì cô làm đều có mục đích cả, một nữ nhân, vì cái gì lại có một mưu tính mạnh như vậy, vì để đạt được mục đích mà không tiếc cái giá phải trả nào. Cô nói một đêm phu thê, đúng, nói rất đúng, đã từng có một đêm mặn nồng, đêm hôm đó làm anh thoát thai hoán cốt, nếm được mùi vị đẹp đẽ nhất trên thế gian này. Nhưng cô lại bỏ đi, bỏ đi mà chẳng để lại chút gì, gặp lại cũng chỉ nói mấy câu dư thừa.
Tử Phủ quân đẩy cô ra,
– Trước kia không yêu, tương lai càng sẽ không yêu. Ta cho rằng Nhạc Lâu chủ là một người phóng khoáng, sẽ không lấy chút tình chẳng đáng để nhắc tới đâu nhỉ.
Nhai Nhi ngẩn ra,
– Không đáng nhắc tới…Trong mắt ngài không đáng nhắc tới ư?
Ngoài không đáng còn có thể thế nào? Tử Phủ quân không thể yêu, yêu sẽ có kết cục bi thảm, bị rút tiên gân đoạn tiên cốt, linh căn tẫn hủy, đó là một loại thương tổn thiết thân như nào, vì cô thật không đáng.
Tử Phủ quân chậm rãi lắc đầu:
– Ta đi một chặng đường dài như vậy, không phải để đàm luận đáng hay không đáng với ngươi. Ta chỉ muốn lấy lại bản đồ vảy cá Tứ Hải, đó là căn cứ hải vực Thiên Đế quản hạt, ngươi không biết nặng nhẹ trộm đi nó, muôn lần chết cũng không đủ để chuộc tội.
Nhai Nhi lẳng lặng nghe xong, sắc mặt u sầu,
– Có lẽ…… Đó là mệnh của tôi. Nhưng trước khi chết có thể gặp được ngài, đã không uổng kiếp này. Tuy ban đầu tôi tiếp cận ngay động cơ không trong sáng, nhưng sau đó tất cả đều xuất phát từ chân tâm.
Cô nói đến moi tim móc phổi, đây là bản lĩnh tài giỏi nhất của cô. Tô Họa đã dạy cô, muốn đối phương bị lay động, thì trước tiên phải lay lay động chính mình đã. Thời khắc này cô cảm thấy mình thật sự yêu anh, nếu yêu anh, vậy thì nhất định cũng muốn được anh hưởng ứng.
Nhưng mà vị tiên quân này rất khó đối phó, ăn quả đắng một lần, chỉ sợ không dễ dàng bị mắc câu nữa. Tử Phủ quân tránh cô như tránh ôn thần, nhưng ôn thần này lại cố tình dính lấy người. Cô xuất hết bản lĩnh ra, vòng quanh anh, anh tránh đến đâu cô đuổi tới đó, ngữ khí thậm chí còn hung hãn.
– Vì sao ngày đó lại gọi tôi là Diệp Lý? Biết rõ đó là tên giả, ngài vẫn cứ gọi cái tên kia, bởi vì trong lòng ngài vẫn luôn nhận định Diệp Lý là người phụ nữ của mình, có phải hay không?
Tử Phủ Quân nói không phải,
– Chỉ là nhất thời buột miệng thốt ra thôi, không phức tạp như ngươi nghĩ đâu.
Nhai Nhi cười giễu cợt,
– Thật sao? Ngài trong vòng hai ngày từ Yên Vũ Châu đuổi tới Vương Xá Châu, là đằng vân đúng không? Phủ quân đã quên bản thân đã thề, phàm Địa Tiên cùng yêu cửu châu sẽ không vận dụng tiên thuật ở địa giới Sinh Châu à? Ngài đi vi phạm lời thề rồi.
Tử Phủ quân có chút buồn bực,
– Ta thân mang trọng trách, cần mau chóng tróc nã ngươi quy án!
Nhai Nhi hừ mũi,
– Tôi không tin. Ngài rõ ràng mong được gặp tôi, lúc ở Yên Vũ Châu ngay gần tôi như thế mà vẫn để cho tôi chạy thoát. Ngài rõ ràng không cam lòng.
Tử Phủ quân nói phải,
– Ta quả thật không cam lòng, không cam lòng bị một khách hồng trần tới lừa gạt như vậy. Ngươi rõ ràng là loại cỏ rác mà.
Lúc anh nói câu cuối còn gằn giọng nhấn mạnh hai từ "cỏ rác", biểu cảm đầy vẻ khinh thường cô, để cho cô biết khó mà lui.
Tiếc là, trong cuộc đời của Nhai Nhi từ trước tới giờ chưa bao giờ biết đến cái từ "biết khó mà lui" này. Càng khó khăn cô càng thích thú, nếu không cô cũng không sống được đến ngày hôm nay.
– Ngài có phát hiện ra không, nửa ngày ngài chưa xưng "bổn quân" rồi đấy. – Cô giảo hoạt chớp mắt mấy cái, – Ngài nói "Ta", không có biểu hiện cao cao tại thượng nữa. Trong lòng ngài tôi không phải đệ tử của ngài, càng không phải con kiến hôi, mà là người phụ nữ của ngài.
Mấy chữ "Người phụ nữ của ngài" khiến cho Tử Phủ quân cực kỳ lúng túng, anh không kìm được đỡ trán, trên đời này sao lại có người da mặt lại dầy như thế kia nhỉ.
Tử Phủ quân hít một hơi,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!