Đời người chật hẹp, vận mệnh nhiều chông gai, có vẻ như không có gì có thể hình dung được tình cảnh hiện tại của cô.
Tại sao lại như vậy? Cô thấy anh, quả thực còn đáng sợ hơn cả nhìn thấy ác quỷ ăn thịt người. Trăm phương nghìn kế tránh né, kết quả lại gặp nhau trong tình huống này. Một sợi tơ trên đầu ngón tay mình, một đầu khác dĩ nhiên là chỗ Tử Phủ quân, cho nên dẫu cô có trốn chạy thật xa, anh chỉ cẩn ôm cây đợi thỏ là có thể bắt được cô, vị thần tiên này quả nhiên là thông mình hơn so với tưởng tượng của cô, khiến cho cô có một cảm giác thất bại cực độ.
Tử Phủ quân bước ra khỏi bóng tối, ánh mắt lạnh lẽo, cái nhìn chăm chú, ánh mắt lạnh như băng kia như muốn xuyên thủng cô. Biết lọt vào tay anh là tiêu đời rồi, nhưng trong lòng cô vẫn ôm một tia hy vọng, tháo chiếc nhẫn xuống muốn trốn chạy, kết quả bị anh bắt được cánh tay, lực tăng mạnh, bóp mạnh đến mức cô cảm thấy cánh tay như sắp bị nghiền nát.
Tử Phủ quân cũng không nói lời nào, cứ nhìn cô chằm chằm. Nhai Nhi cảm thấy không còn mặt mũi nào, quá áy náy! Thật sự quá áy náy mà! Cô mặt đỏ tía tai, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, vô số tính toán trước đó đến giờ khắc này mới thấy vô dụng. Một câu tình cảm nồng nàn đến lúc này cô lại chẳng thốt nổi một câu, chỉ biết né tránh, không muốn Tử Phủ quân nhìn thấy mặt mình. Cho nên đây là tuyệt vọng của việc đã từng dây dưa không rõ, dẫu gặp lại cũng không thể nào thành Phật được.
Tử Phủ quân từ trên trời ngã xuống, cả người dính đầy bùn đất, không còn chút thể hiện nào đáng nói, cho nên mới có câu không chết không ngừng hận.
Cô bị đau kêu lên:
– Buông tôi ra!
Kết quả làm lực trên tay anh tăng lên nữa:
– Còn muốn chạy trốn?
Sau đó không đợi cô phản ứng, bắt lấy cô nhảy xuống lan can, mũi chân điểm một cái, lao vút đi trong màn đêm.
Nhai Nhi tim đập thình thịch, không biết Tử Phủ quân sẽ xử lý mình thế nào. Hồ Bất Ngôn từng nói kết cục đánh cắp tàng thư Lang Hoàn, có lẽ tìm được bản đồ rồi, Tử Phủ quân sẽ tính giết cô chứ.
Cô co rúm người lại, lén lút ngước mắt nhìn Tử Phủ quân, còn nhớ khi mới gặp anh, dáng vẻ anh thong dong thuần khiết như nào. Hai tháng sau cô sa lưới, nét mặt anh đã không còn vẻ thong dong đó nữa, mà chỉ có phẫn nộ của mưa gió sắp tới, tựa như ngay lập tức sẽ nghiền nát cô.
Cũng phải thôi, thua thì phải nhận phạt. Cũng may bản đồ để chỗ khác, Tử Phủ quân tìm không được, chắc tạm thời sẽ không lấy mạng cô đâu.
Tử Phủ quân mang cô vào một căn nhà hẻo lánh, có hai gian buồng cỏ, cách xa thành khuếch, không ai phát hiện ra được. Cô bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, vậy là chắc Tử Phủ quân đã sợ gian tình trước đó bị bại lộ, làm ảnh hưởng đến uy nghiêm của Tử Phủ quân rồi. Cô khẽ bật cười thành tiếng, kể cả khi Tử Phủ quân đẩy cô ngã xuống dưới đất, cô vẫn còn đang cười.
Gương mặt tinh xảo dưới ánh nến, cô chống thân mình ngoái lại nhìn anh, vẫn vẻ phong tình lẳng lơ, yêu kiều không đổi:
-Không phải tiên quân muốn áp tôi về Ba Nguyệt lâu vấn tội à, sao lại đưa tôi tới đây? Đêm trăng sáng gió cao, bốn bề vắng lặng, ngài muốn làm gì?
-Cô vẫn còn tâm tư trêu chọc nữa cơ đấy, nụ cười tươi tắn kia đâm vào mắt Tử Phủ quân đến đau đớn, anh hận không thể lột biểu cảm trên gương mặt kia xuống, rồi hung hăng giẫm nát dưới chân. Chính là dáng vẻ mê hoặc này, độc như rắn rết, dùng nọc độc đó từng giọt từng giọt ăn mòn sự đề phòng của anh. Anh sống nhiều năm như vậy, mà chưa bao giờ phát hiện ra người phàm lại đáng căm hận đến thế, cô đi ngược lại hoàn toàn nhận thức trước kia của anh, cô chính là loài sói khoác da người.
-Bản đồ ở đâu?
Giọng anh khàn khàn, mất nửa ngày đi theo rồi đợi, giờ cô đã rơi vào tay mình, anh lại phát hiện bản thân mình tim nơi vạn dặm, chỉ có thể thốt ra những lời này.
Cô đứng lên, liếm liếm môi,
– Tiên quân không có lời nào khác muốn nói với tôi ư? Dẫu sao cũng quen biết, vậy mà gặp là đòi nợ, nào có hợp tình hợp lý!
Sắc mặt Tử Phủ quân rất khó coi, không biết có phải do y phục màu đen hay không mà trên mặt không chút huyết sắc nào. Ngữ khí không kiên nhẫn, lạnh lùng nói:
– Đừng có vòng vo nữa, ta ngàn dặm xa xôi Phương Trượng Châu đến tận đây bắt ngươi, không lấy được bản đồ về tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Ngươi đã có gan mở Lang Hoàn, cũng nên có gan gách vác hậu quả. Giao bản đồ ra đây, ta sẽ cho ngươi được chết nhanh gọn.
Đôi mắt kia sáng rực nhìn Tử Phủ quân:
– Ngài định giết tôi à? Là vì bản đồ vảy cá kia?
Tử Phủ quân nói phải,
Ngươi xúc phạm thiên điều, giết ngươi đã là hình phạt nhẹ nhất rồi.
Kết quả cô lại mỉm cười, nói:
– Làm gì phải dùng hình phạt nhẹ nhất, rõ ràng có thể giam trong Bát Hàn Cực Địa, chịu băng hình vô tận mà…Tiên quân chung quy vẫn nương tay với tôi, nếu để Đại Tư Mệnh cùng các đệ tử biết được, không biết sẽ đối mặt với ngài như nào.
Tử Phủ quân phẫn nộ nhìn cô, nghiến răng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!