Tác giả: Vưu Tứ Tỷ
Bị lộ tẩy rồi ư? Nhai Nhi trong lòng bấn loạn, người mà nói không quen thuộc nhưng thật ra lại vô cùng quen thuộc đến tận trong xương tủy đang đi về phía cô, mang thần sắc thăm dò, mỗi một bước đến gần lại mang theo khí thế như sấm vang chớp giật. Đôi mắt đó, gương mặt đó, không thể không làm cho cô thấy hoảng sợ.
Đây chính là cảm giác làm chuyện trái với lương tâm đây. Thực ra thì trước kia cô cũng từng làm không ít chuyện trái lương tâm, phụng mệnh đi giết những người mà Lan Chiến yêu cầu, là sát thủ, khi gặp kẻ thù cũng có thể bình thản như không. Nhưng mà đây là hành động duy nhất không phải mục đích giết người lại khiến cho cô vô cùng hoảng loạn và khó thở như vậy.
Hai tay bấu chặt vào bàn trà, nghĩ đến bước đường cùng chắc không thể làm gì khác hơn là chiến một trận sống chết, dù trận này lại chẳng nắm chút phần thắng nào. Qua đuôi mắt nhìn về phía cửa sổ mà trước đó Hồ Bất Ngôn có nói đến, cô bắt đầu tính toán đến được đó thì bất bao nhiêu thời gian. Nếu như ngay bây giờ tung người xuống, với tốc độ của Hồ Bất Ngôn, có thể chạy thoát được trước khi Tử Phủ quân ra tay hay không?
Mặt nạ dẫu gì cũng chỉ là mặt nạ, chế tạo có hoàn mỹ đến mấy thì vẫn không thể che giấu được sơ hở. Không thể lui về sau, chỉ cần lui một bước thôi thì ngay tức khắc sẽ lọt vào trong lòng bàn tay anh, cô đành phải hơi cúi đầu thấp xuống, cố hết sức tránh đụng vào tầm mắt của anh.
Con người khi đã sống một thời quá dài quá dài rồi, người qua lại trong cuộc đời không ngừng nghỉ, phần lớn sẽ không để lại chút dấu vết gì, nhưng nếu với người duy nhất từng có quan hệ thân mật thì lại khác, bất kể là yêu hay hận thì cũng đều khắc cốt ghi tâm. Anh còn nhớ bờ vai của cô, eo của cô, thậm chí cổ và cánh tay của cô, dù gặp trong vạn người chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay.
Dẫu cho có thêm bộ râu ria, diện mạo giống người Hồ, ngũ quan tuy có đổi khác, ăn mặc cũng khác, nhưng có vẻ như cô đã quên mất, vóc dáng cao thanh mảnh của cô là không thể thay đổi được. Đang nhẽ lúc cô thay đổi trang phục ít nhất cũng nên đệm vai lên, hoặc tăng vòng eo to lên mới phải.
Lúc này sẽ không biến thành chuột tiếp chứ! Anh cố gắng bình tĩnh, giống như lúc xây quyển vạn yêu vậy, nhưng không biết tại sao lại không làm được. Anh ở trong ngàn vạn năm nhưng chưa bao giờ thấy hận một người nào mãnh liệt như thế này. Nỗi hận này không chỉ bởi Lang Hoàn bị mất trộm mà bị trừng phạt, mà hơn hết chính là tự hận mình, và mong muốn tìm thấy nơi để trút hận. Yêu nữ này…Đại Tư Mệnh nói đúng, ả đúng là một yêu nữ.
Hãy nhìn xem đi, ả chỉ say mê thế giới vàng son, tọa ủng Ba Nguyệt Lâu, lăn lộn như cá gặp nước, thì ra chưa bao giờ muốn ở lại Bồng Sơn cả. Ả quyến luyến hồng trần, ham mê vinh hoa, miệng thì đầy những câu tỏ tình, ấy thế mà anh lại từng định tin tưởng ả nữa. Giờ mộng đã làm xong, sau một đêm xuân thì ả mở Lang Hoan, để anh lưng gánh tiếng xấu. Trả giá bằng sự trong sạch của bản thân chỉ vì để trộm được một quyển sách, rốt cuộc ả coi anh là gì? Có lẽ sự trong trắng đối với ả cũng chẳng quan trọng.
Anh gườm gườm nhìn người nào đó từng bước ép tới gần. Nâng tay lên, lúc sắp mặt đối mặt, sau lưng bỗng có tiếng nói vang lên:
– Lâu chủ, sao ngài lại trở về thế!
Anh theo bản năng quay đầu lại, kết quả là trong cái giây phút sơ sẩy này, cơ hồ chỉ là thời gian một cái chớp mắt, bóng người nhoáng lên, từ cửa sổ nhảy xuống. Anh thầm kêu không hay rồi, tay đưa ra bắt hụt, đến lúc chạy tới bên cửa sổ thì chỉ thấy một bóng người áo đỏ vút đi, nào còn tung tích của cô nữa.
– Diệp Lý!
Đằng sau là tiếng hét to của anh, Nhai Nhi ngồi trên lưng Hồ Bất Ngôn rụt cổ lại, quả tim đập bình bịch bình bịch, bàn tay nắm chặt lông cổ run rẩy lên.
Cuồng phong rít gào, đến lúc này mới hối hận, tại sao cứ như mất não muốn về Ba Nguyệt Lâu. Ngoái đầu lại nhìn, đệ tử của Tử Phủ theo thế vây bọc nhảy lên xuống trên đình đài liên miên của Vương Xá Châu, mỗi một cú nhảy là bắn nhanh như mũi tên. Nhai Nhi thở hổn hển:
– Bất Ngôn, họ đuổi theo rồi.
Hồ Bất Ngôn không nói lời nào, anh ta sở trường là chạy trốn, ép thấp người xuống xuyên qua các phường viện. Lầu dựa nước đều là kỵ lầu, mặt trên dùng ngắm hoa thưởng cảnh, dưới cho người qua lại, vì vậy đệ tử Tử Phủ chạy trên những cao lầu mọc như rừng thì hai người cũng xuyên qua hành lang dài hỗn loạn phía dưới. Cuồng hoan ban đêm đang lúc say sưa, khắp nơi đều là cảnh rượu say tai nóng, Hồ Bất Ngôn cố ý dẫn dụ tới chỗ hỗn loạn, cứ lao vut vút trong chỗ đông người, gây ra cảnh tượng náo loạn om xòm. Cũng bởi tất cả mọi người đều ra ngoài xem thần tiên, dẫu sao thì cảnh tượng truy đuổi kịch tính như thế, so với xem khách ngoại bang nuốt đao thì còn thú vị gấp hàng chục lần. Người của Tử Phủ thì sao, dầu gì thì cũng không muốn làm hồng trần hỗn loạn, thấy người càng ngày càng đông đúc thì nửa đường đành phải ngừng lại, biến mất trong bóng đêm.
Tại một góc chân tường, Hồ Bất Ngôn lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo thở hổn hà hổn hển, vỗ ngực liên hồi:
– Suýt nữa bị cô hại chết rồi. Lần này gặp tình lang của cô, ngài ấy có nói là nhớ cô không?
Nhai Nhi làm như không nghe thấy, cầm kiếm ẩn náu, thò đầu ra quan sát tình huống bên ngoài đường phố, phát hiện truy binh đều đã rút lui hề thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Xương cốt như giã rời, cô tháo tấm mặt nạ ngồi bệt xuống dưới đất, nhưng vẫn còn sức để nhạo báng anh ta:
– Dĩ nhiên ngài ấy nhớ ta rồi, ta biết ngài ấy ngày ngày đêm đêm đều nhớ ta…muốn giết ta.
– Không phải đâu. – Hồ Bất Ngôn lau mồ hôi trán. – Vừa rồi cô không nghe ngài ấy gọi gì à? Không phải Nhạc Nhai Nhi mà là Diệp Lý, mà cũng chẳng phải là Lâu chủ Ba Nguyệt Lâu gì cả.
Nhai Nhi chẳng chút hứng thú gì với câu phân tích cao siêu của anh ta cả, chỉ thầm mừng cho may mắn lần này. Hồ Bất Ngôn nhìn cô một cái, dựng tai than thở:
– Đàn ông thành thực là một phiền phức, cho cô một đề nghị, lần sau nếu có lỡ rơi vào tay ngài ấy thì không cần sợ, cứ nói những lời thật tình cảm, thật nũng nịu, chắc chắn ngài ấy sẽ cho cô một con đường sống đấy.
Đôi mắt kia lập tức liếc một ánh nhìn quyến rũ, hơi lay động như làn thu ba, dĩ nhiên Hồ Bất Ngôn cũng không cho là cô có ý gì với mình.
Nhưng lời nói thì vẫn rất ngang ngạnh, đứng lên phủi vạt áo dính đất:
– Đừng có lải nhải nữa, đi thôi.
Đi đâu? Hình như không có chỗ để đi nữa. May mắn duy nhất của chuyến đi đầy nguy hiểm này là để ngài ấy thấy cô chạy trốn, sẽ không tiếp tục ép Tô Họa giao người nữa, Ba Nguyệt lâu tạm thời có thể bình yên.
Hồ Bất Ngôn đứng lên, vỗ vào mười ngón tay đang treo sau cổ, đang định đề nghị cô cùng mình trở về Phương Trượng Châu thì trên con đường mòn mờ tối có một người đàn ông cầm đèn đi tới. Người đàn ông này mặc ẩm y, trên vạt áo bào có đường hoa văn mảnh sắc kim ngân, dưới ánh đèn màu da cam càng tôn lên khí chất điềm đạm nho nhã. Cụm đèn lồng nhỏ ở miệng vòng tròn đèn lồng chiếu sáng mặt mày anh ta, không có góc cạnh mà dịu dàng như ngọc, mỉm cười thân thiện với cả hai:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!