Chương 31: (Vô Đề)

Một nhóm người không rõ lai lịch như thần binh trên trời hạ xuống, rất nhanh bao vây ngôi miếu nho nhỏ đổ nát.

Đêm khuya như nước, bên ngoài có bóng người di chuyển, bên trong người còn chưa kịp phản ứng, thì đã nhanh chóng bị bao vây rồi.

Hồ Bất Ngôn cầm cây quạt che mặt lại, trốn vào trong xó xỉnh hạ thấp giọng kêu rên:

– Chuyện xấu rồi.

Khổng Môn chủ mắng lên rút bội đao ra, chăm chú nhìn những vị khách không mời mà đến kia, gằn giọng:

– Lâu chủ đi trước đi, để thuộc hạ cản phía sau.

Người bên ngoài kia lạnh lùng nói đã chậm rồi, ánh trăng như lụa nhuộm lên gương mặt của anh, chỉ đứng đó thôi nhưng lại toát lên khí chất không giận tự uy, ngay cả những sát thủ của Sinh Tử Môn chuyên gia xách đầu xông pha giang hồ cũng bất giác đều thấy sợ hãi.

Trong miếu không có ánh sáng, mọi thứ đều bị che giấu trong đêm tối. Không thấy rõ mặt người, chỉ thấy đường nét mơ hồ mà thôi, nhưng mà đường nét kia, dù có hóa thành tro bụi, anh cũng nhìn một cái là nhận ra. Quá nhiều cảm xúc phức tạp, giọng điệu của anh khác hẳn, Tử Phủ quân cất tiếng, thanh âm tựa như không phải của anh:

– Bản đồ đâu, mau giao ra.

Bản đồ gì thế? Người của Sinh Tử môn ai nấy đều ngớ ra, nhưng chỉ cần có liên quan tới lâu chủ, nhất định phải bao che vô điều kiện. Bọn họ cầm đao ngăn trước người lâu chủ, không cần chờ cô mở miệng, Khổng Tùy Phong nghiêm nghị đáp trả:

– Các ngươi thuộc môn phái nào? Chưa giới thiệu đã tự tiện quy chụp người khác rồi, thủ đoạn bỉ ổi thật đáng khinh bỉ. Ngươi con nít có hiểu quy củ giang hồ không hả?

Chỉ là quy củ giang hồ trong miệng y căn bản chẳng có người nào để ý tới.

Đại Tư Mệnh bước lên trước một bước, sắc mặt còn đen hơn so với áo bào của y, trong giọng nói đầy vẻ uy hiếp,

– Chớ có chống cự vô ích nữa, nếu bọn ta đã tới, thì các ngươi đã không có đường lui rồi. Mau giao bản đồ ra, bọn ta sẽ cho các ngươi được toàn thây.

Khổng Tùy Phong nghe vậy, tiếng thở cũng tăng lên không ít, hùng hổ mắng chửi lên:

– Giao hay không giao đều chết, giao cái chó chết ấy. Ai ngu giao cho ngươi chứ.

Đại Tư Mệnh luôn có uy nghi nay bị một người phàm không tiếc lời mắng chửi thì nổi giận, đang định ra tay thì lại nghe cô gái mà đám người kia đang bảo vệ phía sau kêu lên một tiếng:

– Tiên quân.

Thanh âm đương nhiên vẫn là thanh âm rất quen thuộc, rốt cuộc có thể xác định được Nhạc Nhai Nhi là Diệp Lý không thể nghi ngờ rồi. Nhưng câu tiếp theo của cô thì lại làm cho người ta lúng túng, cũng khiến cho Quân thượng chẳng thể có đường lui được. Cô gái nói:

– An Lan, chẳng lẽ người đã quên tình nghĩa giữa đôi ta rồi ư?

Lời nói vừa thốt ra, trong miếu nhỏ lập tức yên lặng như tờ, Khổng Môn chủ và các thuộc hạ thì ai ấy đều buồn bực, chả biết lâu chủ của họ tư tình với thủ lĩnh của người ta từ lúc nào rồi thế. Đệ tử Tử Phủ thì đứng khựng hết cả người, không biết sư tôn chí cao vô thượng của họ tại sao lại dây dưa không rõ với một kẻ gian phạm tội trộm sách đây.

Bầu không khí vô cùng lúng túng xuất hiện, Tử Phủ quân yên lặng, thân thể vẫn cao ngất như cũ, nhưng tay áo khẽ run lên, có lẽ là đang kiềm chế cơn giận sắp bùng nổ, thanh âm trong bóng tối có cảm giác như xuyên mây phá đá, từng câu từng chữ đầy sấm đầy gió:

– Giữa chúng ta không có bất cứ tình nghĩa gì, mau giao bản đồ ra, chớ nói năng lung tung nữa.

Không một ai biết được tâm tình của anh lúc này là như nào, cái cảm giác bị lừa gạt thật sự khiến anh cáu kỉnh. Một cuộc gặp tình cờ với mục đích là để ăn trộm, nói có tình nghĩa thì đúng là nực cười. Chuyện giữa họ, tốt nhất không nên để cho bất kỳ ai biết được, cũng đừng có nhắc tới, gặp nhau nơi ngõ hẹp mọi việc đều theo việc công, ai bảo bản lĩnh của cô không bằng người.

Sau tấm khăn che mặt thanh âm nhỏ xíu sụt sùi như khóc:

– Cũng phải thôi. Nữ nhi giang hồ chúng tôi tan hợp tùy duyên, nói tới tình nghĩa đều rất thô tục.

Khóc xong bày ra dáng vẻ quyết đánh một trận,

– Không nói tình nghĩa, vậy thì đành phải đánh một trận rồi. Bản đồ trong ngực tôi, có bản lĩnh thì tới mà lấy đi.

Lời nói của lâu chủ đã nói rõ trận này không thể không đánh rồi, người của Sinh Tử môn là có thể máu chảy đầu rơi vì lâu chủ, Khổng Môn chủ hét to một tiếng, dẫn thủ hạ tấn công đối thủ. Hồ Bất Ngôn hóa thành một luồng khói, chui tọt vào trong góc chân tường.

Vốn là có thể bỏ trốn, nhưng anh ta lại dán sát vào chân tường, ở lại để hóng chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!