Đoạn tình cảm rối rắm với cô, ban đầu cho rằng đó chỉ là một lần phong hoa tuyết nguyệt trong đời, lúc đến thì ngọt như mật, lúc bỏ đi dứt là dứt.
Nếu như nói là yêu, thì vẫn chưa thể gọi là yêu, cùng lắm là muốn ngừng mà không được. Dẫu sao một cô gái đặc biệt như vậy, cả đời khó mà được gặp một lần. Được cô để ý tới, coi trọng mình, anh vui mừng, thậm chí còn vừa mừng vừa sợ. Tình cảm của cô đậm đà như rượu đêm đó, uống bừa một ngụm thôi cũng đã chuốc anh say rồi.
Tuổi thọ của anh gấp ngàn vạn lần người phàm, anh giống Lang Hoàn đều là đời đời bất diệt. Vào mỗi đêm mưa tẻ nhạt anh đều trở về nhìn lại cõi trần trước kia, trong một ngàn năm đầu tiên là những ngộ đạo vô tận, sau đó anh trải qua trận hỗn loạn giữa yêu và ma, cũng phải chịu sự phản bội từ những người bạn thân của mình. Nói đầy đủ thì đầy đủ, nói đơn giản thì lại rất đơn giản.
Có một khoảng thời gian anh say mê chứng kiến những yêu hận tình thù của nhân giang, nhưng đến cuối cùng phát hiện ra chẳng qua chỉ là như vậy mà thôi, vạn vật rồi lại hóa thành cát bụi, những thứ tình cảm phức tạp kia cũng đều biến mất trong cối xay của năm tháng, còn lại gì nữa đâu?
Dù là tiên, anh lại vẫn luôn chối bỏ thân phận này dẫu trong lòng lại biết sự thật chính là như vậy. Anh chỉ tự do hơn một chút so với những người tuân thủ các quy tắc ở trên thượng giới kia, nhưng chung quy anh vẫn là một vị tiên trung thực. Trong nỗi cô đơn vô biên không bờ không bến, anh có lúc yêu hoa cỏ, có lúc yêu chim chóc, nhưng từ trước tới giờ chưa từng được trải nghiệm tình yêu nam nữ.
Cô cám dỗ anh, sau hai ngày kiên trì thì anh từ bỏ chống cự, bởi vì giấu trong trái tim của anh chỉ là một tầng da vô cùng mỏng, thân thể từng ngâm trong hồng trần vẫn không thể thoát được, trái tim vẫn là trái tim của một người đàn ông. Chỉ cần dậm chân một cái, cô còn chưa bắt anh làm như thế nào thì bản thân anh đã tự hòa tan rồi.
Oan nghiệt mà, có trách thì tự trách mình thôi.
Vốn là với năng lực của anh, ít nhất có thể xóa sách đoạn ký ức không chút vinh quang này, nhưng anh lại không làm vậy. Anh nghĩ có lẽ đây là trắc trở đã định trước trên con đường tu hành của anh, để cho anh hối hận tự kiểm điểm, để cho anh cảnh giác. Vì vậy anh cứ nghiền ngẫm mãi, mỗi lần nhớ tới tình cảnh ngày đó, nỗi nhục nhã như cơn ác mộng cứ mãi không tiêu tan, đến giờ vẫn còn làm lòng anh thấy sợ hãi.
Bầu rượu kia, không biết nó mạnh đến mức nào, bình thường sáng sớm tinh mơ anh đến Cửu Trọng môn rồi, nhưng ngày đó lại ngủ thiếp đi đến tận giờ Thìn mới dậy.
Nhiệt độ thích hợp, bên tai là tiếng suối chảy róc rách, nếu không phải là ánh mặt trời chiếu rực rỡ thì anh thậm chí còn không muốn mở mắt ra.
Sao lại ngủ ở đây vậy…Anh ngồi dậy đầu óc choáng váng trống rỗng, ngồi suy nghĩ một hồi mới nhớ chuyện tối hôm qua. Sau giờ Tý cô vẫn luôn ở nơi này, quá nhiều dục vọng như một chiếc bánh xe khổng lồ nghiền nát anh, chút lực lượng tự kiểm soát nhỏ bé kia đã tan rã trong nháy mắt. Dáng vẻ quyến rũ của cô dưới thân thể anh, nụ cười nhẫn nhịn đau đớn của cô đầy cám dỗ như cây kim ghim vào lòng anh.
Anh lấy lại bình tĩnh nhìn chung quanh, cô đã không còn ở đây nữa nhưng trên phiến đá nơi tuyền đài còn lưu lại dấu vết đỏ thắm như bông hoa, khiến cho anh thấy hoảng hồn đờ đẫn.
Anh bần thần một lúc lâu, biết chuyện gì đã xảy ra, trông cô bề ngoài có vẻ đầy kinh nghiệm, thực ra lại là lần đầu tiên của cô. Anh mặc áo khoác vào nóng ruột đi tìm cô, lúc đứng lên đầu gối nhưng nhức, cúi xuống nhìn, thật sự xấu hổ khi đối mặt với làn da xước xát ở nơi đó, vội phủ vạt áo lên che đi.
Anh chạy như điên trong cung Lưu Ly mênh mông, không dám gọi tên cô, sợ làm kinh động đến người của Cửu Trọng thiên. Vì vậy đến từng nơi để tìm, từ cung đầu tiên đến cung thứ mười hai. Nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của cô đâu. Một nỗi sợ hãi âm thầm dần dần dâng lên, càng ngày càng lớn, cơ hồ muốn phá hủy con người anh. Đến tận bây giờ anh vẫn không quên được cảm giác đó, đối với anh, người đã quen với những ngày tháng ổn định, nó chả khác nào sấm sét giữa trời quang.
Anh đứng trên con đường trống vắng, ống tay áo trống rỗng không có sức nặng. Chạy tới Lang Hoàn trước tiên, Lục Thuẫn Hào vẫn ở đó, tòa lâu thể vẫn sừng sững giữa trời. Cách nó ngay mấy bước xa là hộp ký kinh kia, như đang âm thầm chế giễu sự ngu ngốc và bất cẩn của mình.
Anh giận giữ, một chưởng đánh nát cột ngắm trước Lang Hoàn, tiếng ầm ầm vang dội khắp Bồng Sơn, Đại Tư Mệnh dẫn các Thiếu Tư mệnh chạy tới, anh run giọng hạ lệnh:
– Lang Hoàn bị mất trộm, phát động đệ tử Tử Phủ, toàn lực lùng bắt Diệp Lý.
Đại Tư mệnh đau đớn ôm đầu:
– Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu không nên thu nhận ả cho rồi. – Ngàn lời muốn nói lại hóa thành tiếng thở đài, – Nếu có chuẩn bị mà đến, sợ rằng ngay cả cái tên cũng là giả.
Manh mối đã không có, dù là giờ có đi bắt người, người lại biến mất thì lấy gì đi bắt đây.
Tin tức Lang Hoàn bị mất trộm lập tức được truyền lên trên, anh tự nguyện chịu phạt, lĩnh ba đạo thiên lôi. Nhưng ba đạo thiên lôi này nào có sánh bằng nỗi thù hận vô tận, nếu như bắt được ả đàn bà kia, không cần Đại Tư mệnh nói, anh cũng quyết bằm thây cô thành vạn đoạn.
Mưa bên ngoài như đã ngừng, anh đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nửa vầng trăng sáng treo trên không trung, tầng mây dày đặc trôi qua, che kín trời đất u ám. Lại một tuần hương nữa được đốt lên, tĩnh tọa chốc lát rồi ngủ. Lúc cởi quần áo động chạm vào vết thương trên lưng đau nhoi nhói, ba vết đen như vết quào của thú để lại, chém từ đầu vai xéo xuống, dù đã khép lại, nhưng vẫn đau âm ỉ.
Đi lại nhân gian không thể vận dụng pháp lực, nếu không thì đi Ba Nguyệt Lâu chỉ là một cái búng tay. Nhạc thị là trẻ mồ côi, Mâu Ni thần Bích…Anh vốn tưởng rằng cô chỉ là một cô nương bình thường muốn luyện kiếm linh, không ngờ cô còn được xếp hạng từ sớm trong Thần Binh phổ rồi. Đã thế thì, một kỳ phùng địch thủ như thế, gặp nhau chẳng cần phải nương tay nữa.
****
Vương Xá Châu, Vọng Giang lâu.
Đình đài lầu các liên miên cùng đèn đuốc sáng rực đan xen lẫn nhau, như một bức họa tuyệt mỹ. Ngắm từ xa cũng thế, mà đến gần cũng vậy, khắp nơi đều là mùi phấn thơm, khắp nơi đều là tiếng cười tiếng ca. So với Ba Nguyệt Lâu thì Vọng Giang Lâu do Lư Chiếu Dạ xây dựng nên thì không có nhiều quy củ quy tắc như vậy. Anh hùng không có chỗ để nghỉ lại ư? Vậy thì nghỉ trên bầu ngực của mỹ nhân đi. Chỉ cần có tiền, thì cứ việc hưởng thụ thú vui sướng nhất trần đời đó đi, chỉ sợ ngươi không dám tới thôi.
Cho nên anh ta nói tiền tài đối với anh ta cũng không quan trọng, điểm này Nhai Nhi rất tin. Mọt người không thích tiền, nhưng cố chấp với việc tìm Thần Bích cho bằng được, như vậy anh ta ngoài tiền tài ra, thì chẳng có gì quan trọng hơn là tin tức liên quan tới Thần Bích.
Nghe nói vị Nhiệt Hải công tử này đã có vợ đẹp rồi, nhưng chưa một ai nhìn thấy nàng ta bao giờ. Công tử yêu đến quá mức cẩn thận, bất kể là làm ăn ở mười sáu châu lớn như nào, mỗi đêm đều phải trở về bên kiều thê, chưa một ngày nào ngoại lệ cả.
Nhai Nhi vào đêm đi dò xét Vọng Giang Lâu, cô đi trên đỉnh nhà như đi trên đất bằng, tìm được phòng của Lư phu nhân, gỡ một mảnh ngói dòm xuống động tĩnh trong phòng.
Đang là tháng trăng sáng sủa, thời tiết ngày một nóng lên, ngày trở nên thú vị hơn mỗi ngày, nhưng vào một đêm đẹp trời như vậy, phòng bà chị này lại không hề mở cửa sổ. Trong phòng thắp ba ngọn đèn, ánh nến chập chờn mông lung. Lư phu nhân thích xông hương, không biết trong lò đốt hương gì mà mùi thơm nức xông lên tận thiên linh cái. Nhưng dưới mùi thơm đậm đà đó lại thoang thoảng có mùi hôi thối lướt qua, nếu không để ý kỹ thì sẽ không phát hiện ra được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!