Cô cúi xuống nhìn chiếc hộp trong tay, hình dạng cỡ như lòng bàn tay, chế tạo bằng kim cương. Chung quanh chiếc hộp đều khắc phạm văn, sáu cạnh dùng vòng đồng đan xen, trên đỉnh có một tay cầm hình lưỡng nghi, phù hợp với phương vị của lưỡng nghi cỡ lớn lưu chuyển ánh sáng xanh trên lâu thể kia. Cô giữ tay cầm kia, một tay nâng lên, chỉ nghe chiếc hộp vang lên một thanh âm rất rõ nét, như là tiếng động của cơ quan. Sau đó sáu mặt của chiếc hộp cũng mở ra, ở giữa có tấc mang.
Ánh sáng của Lục Hào Thuẫn cùng với tấc mang trong hộp ăn ý với nhau, kết giới thoáng chốc chao đảo, nhoáng một cái, hóa thành một luồng sáng lấp lánh xông vào trong hộp, bức tường xanh két một tiếng đóng lại. Giờ lại nhìn Lang Hoàn, đã không còn tầng ngăn cản kia, trông rất giống như được nước mưa gột rửa sạch sẽ.
Nhai Nhi thở hắt ra một hơi, quả tim lúc này mới trở lại bình thường. Lúc trước cũng rất sợ, nếu chiếc hộp ký linh này không khống chế tốt, dẫn phát ra động tĩnh kinh thiên động địa gì đó, chỉ sợ Tử Phủ quân sẽ tháo cô thành tám khối mất. May mà Lục Hào Thuẫn nhận chủ, hộp ký linh giờ chỉ là một chiếc hộp bình thường. Cô cất chiếc hộp vào trong ống tay áo, mượn ánh trăng cẩn thận quan sát trận pháp bày ở trước cửa.
Ký hiệu ba nhóm âm dương bị làm rối loạn, nhưng lờ mờ có thể nhận ra phương vị thủy, hỏa, phong.
Khảm quẻ nằm chính bắc, khôn quẻ nằm tây nam…Cần phải cám ơn sự bồi dưỡng trước kia của Lan Chiến đối với cô, nên cô mới có chút hiểu biết về thiên thời địa tượng, vào dịp quan trọng có thể lấy ra dùng, tránh cho mù quáng đặt chân mà bị mất cái mạng nhỏ.
Rất thuận lợi, kết giới sau khi bị bài trừ trận pháp còn có thể giải. Tuy rằng giẫm mìn hay đạp ngòi vẫn khiến cô mất rất nhiều công sức, nhưng cuối cùng có kinh hãi nhưng không nguy hiểm, coi như là may mắn.
Đứng trước cổng lớn nhìn lên trên, Lang Hoàn ban ngày cao vời vợi, sừng sững ở đây, như tượng thần chúng đế chọc trời trên đài cao. Cánh cửa làm bằng gỗ và đá, cô thử đẩy ra, quá nặng, mất rất nhiều sức lực toát hết cả mồ hôi mà cánh cửa vẫn không suy chuyển chút nào.
Chắc là cánh cửa này không thể dùng sức mạnh để mở được, nhằm ngăn chặn những kẻ lén lút lẻn vào ăn trộm. Cô hít thở, lại tiếp tục vận khí đẩy ra, kết quả cánh cửa không những không nhúc nhích, mà một dòng nước ấm từ đường cong dọc bên đùi trượt xuống dưới, rồi biến thành mát lạnh rất nhanh. Cô đứng yên tại chỗ, ảo não đỏ cả mặt.
Đúng lúc bên cạnh chìa ra thêm đôi tay, Nhai Nhi giật nảy mình, quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy gương mặt ngây thơ kia của Tung Ngôn thì thở phào một cái:
– Sao cậu lại tới đây? Không phải bảo cậu đợi tôi à?
Trên mặt Tung Ngôn đầy vẻ ngạo mạn, y như lúc đối mặt với yêu quái vậy. Anh ta ngay cả liếc cô cũng không thèm, hậm hực nói:
– Tôi không đến, một mình cô có thể mở cổng được à?
Long Vương Kình dù biến thành người thì sức mạnh vẫn phi phàm. Nhai Nhi cắn nát răng cũng không đẩy được cửa, anh ta thì đẩy nhẹ một cái là mở được ngay.
– Mau vào đi.
Anh ta quay người lại, đôi mắt sáng rực lên trong bóng tối, đánh giá chung quanh, cầm kiếm đứng ở trước cửa, thủ vững đừng lui cho cô.
Bất cứ lúc nào anh ta cũng đều là nơi có thể dựa vào, đối với Nhai Nhi thì Tung Ngôn như người nhà, cho nên cô làm việc trái lương tâm, lúc đối mặt với anh ta có cảm giác rất khó tả. Không biết lúc nãy khi cô và Tử Phủ quân thân mật, anh ta có thấy hay không, nhưng trước mặt cũng không tiện nhiều lời, bèn lách mình vào giữa khe cửa đi vào trong.
Lang Hoàn động thiên, quả nhiên là một nơi gần thiên giới nhất. Lúc này mây mù lượn lờ, tám cột sơn vàng khổng lồ xuyên qua các đám mây và chạm tới đỉnh trời, đúng vậy, chạm tới đỉnh trời. Kỳ lạ là trên đỉnh lầu tàng thư này rõ ràng không có mái ngói gạch xanh, có thể nhìn thấy rõ bầu trời đen thẫm, có những ngôi sao nhỏ, thậm chí còn có cả vầng trăng sáng.
Sau khi bàn cổ khai thiên địa, mặt đất chia làm rất nhiều khối, mỗi một vùng đất đều có trên bản đồ vảy cá, không chỉ tứ hải, như là Cửu Châu và Sinh Châu, thậm chí Tứ Đại Bộ Châu của phật ma hỗn tạp và một vài nơi chưa từng nghe thấy tên gọi cũng đều được ghi chép lại kỹ càng. Cột trụ lớn sơn vàng kia như thẻ kẹp sách, vô cùng bắt mắt đứng ở đó, phân loại khu vực. Cô tìm thấy cây cột khắc hai chữ "Địa chính" bằng văn chung đỉnh, xuyên qua tầng tầng mây mù để xem, thì ra Lang Hoàn tàng thư căn bản không cần giá sách, tất cả quyển trục gọn gàng chỉnh tề đều lơ lửng giữa không trung, người không thể cưỡi mây đến, dù nhảy cao tới đâu cũng không thể tới được.
Phòng tới phòng lui, thực ra chỉ phòng người phàm mà thôi. Cô nhướng môi cười, triệu kiếm linh ngự kiếm mà phi đến. Lúc quan sát tất cả quyển trục mới phát hiện biển sách mênh mông vô cùng, xếp lung tung, còn chưa tìm kiếm đã khiến người ta thấy tuyệt vọng rồi.
Cô bắt đầu hiểu Tử Phủ quân tại sao trông coi tàng thư này trăm ngàn năm mà lại không hề đọc, chỉ cần nhìn số lượng khổng lồ ở đây là muốn nôn mửa rồi.
Ra tay từ nơi này, cô nhất thời không có phương hướng, rút bừa ra vài cuốn, cũng không phải quyển mà cô muốn tìm. Bắt đầu tìm kiếm từ đầu chắc chắn là không được rồi, cô định thần quan sát cẩn thận bìa những quyển trục được này, thấy trên gáy mỗi một cuốn trục đều có khắc chữ nhỏ, phân chia thành sơn, nhạc, hồ, trạch.
La Già Đại Trì đến cuối cùng là biển hay là hồ cũng không dám chắc chắn. Cô đành phải tìm theo địa vực, trước tiên tìm Sinh Châu. Sinh Châu lại phân sáu châu lớn, Vân Phù Đại Lục chỉ là một châu trong đó. Tứ Hải phân bốn bể lớn nhỏ, La Già Đại Trì nằm ở giáp giới Vân phù, hẳn là tính bốn bể nhỏ rồi…
Tìm được rồi, bản đồ vảy cá Tứ Hải. Tháo sợi tơ buộc quyển trục ra, từng bức họa được vẽ tỉ mỉ sống động, biển mênh mông, thậm chí vân nước xoáy tròn cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
– La Già Đại Trì…
Cô vội vàng xem, tìm đọc hơn nửa bức vẽ cuộn tròn, cuối cùng đã tìm được bốn chữ nằm trên một mảnh thủy vực bất động.
Cô bật cười lên, trong tiếng cười có niềm vui và nỗi buồn không thể giải thích được, từng đợt xông lên mũi cô cay xè. Vì tòa Cô Sơn Giao Cung này mà người của Nhạc gia đã phải trả nhiều cái giá vô cùng đau đớn thê thảm. Lúc trước tại sao Mâu Ni Thần Bích lại muốn cư trú tại Trường Uyên, có lẽ tổ tông cô đã từng huy hoàng bởi nó, nhưng hôm nay xem ra nắm giữ bí mật này chính là bất hạnh lớn như trời cao rồi. Như một lời nguyền, người của Nhạc gia nhất định phải tan cửa nát nhà vì nó.
Giờ đến phiên cô, cô cũng không thể nào thoát khỏi, mà còn tiếp tục bị trói buộc với nó, cho đến khi bị đọa vào nơi sâu nhất của địa ngục.
Sắc trời đêm dần dần bắt đầu chuyển sang màu nhạt, cô vội vã cất quyển trục vào trong ngực. Trước khi đi lơ đãng nhìn thoáng qua một gáy sách, Sinh Châu Thần Binh Phổ. Trước kia thường nghe nói xếp hạng thứ tự người nào đó trong Thần Binh phổ Lang Hoàn, cô rất tò mò, tiện tay rút ra mở ra xem. Tờ đầu tiên là một cây tiễn bằng ngọc, bên cạnh là bản ghi chép bằng lỗi viết thảo cứng cáp: Lệ Vô Cữu.
Lệ Vô Cữu, Hữu Minh chủ của đài Chúng Đế. Danh hiệu của người này cô từng nghe rồi, là thiên hạ đệ nhất cao thủ, toàn bộ giang hồ đều nằm trong tay ông ta. Nhưng tiếc rằng Thần Long chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi, cô chưa từng gặp ông ta bao giờ, càng không có cơ hội giao thủ với ông ta. Lan Chiến là kẻ tự phụ, dám động đến Quan Sơn Việt, nhưng lại chưa bao giờ dám nảy sinh ý nghĩ ám sát Lệ Vô Cữu trong đầu, thì đủ biết người này lợi hại đến mức nào rồi.
Không kịp tiếp tục xem tiếp, vội trả lại chỗ cũ, đóng hộp sách lại. Sau khi xuống đất chạy ra ngoài, Tung Ngôn ở ngoài cửa đã quá nôn nóng rồi,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!