Đêm hoan hỉ.
Đêm tối như một tấm màn che đậy toàn bộ những điều xấu xa, và tất cả sự tham lam và dục vọng đều có thể tìm được một nơi thích hợp dưới tấm màn che này.
Vầng trăng lặng lẽ treo lơ lửng giữa bầu trời, mang ánh sáng dịu mát vẩy lên bờ vai biếng nhác của người trong hồ. Sau khi ngâm mình một lúc lâu, ý tưởng ban đầu đã đầy và dần hình thành, cô khoan khoái thở ra một hơi, uốn cơ thể trắng ngọc trượt về bên hồ. Nước suối cách tuyền đài chỉ một chút, nâng hai cánh tay lên đặt lên trên bệ đài, tự rót cho mình chén rượu, thích thú nhấm nháp, kiên nhẫn chờ đợi, giờ Tý sắp đến rồi.
Đêm nào Tử Phủ quân cũng tới đây tắm rửa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói thì cô chỉ phải đợi nhiều nhất là thời gian hai nén hương nữa mà thôi.
Canh giữ Lang Hoàn động thiên, là trách nhiệm của Tử Phủ quân, chìa khóa kết giới phải luôn luôn mang theo bên mình, kể cả lúc ăn lúc ngủ cũng không rời. Phải dưới tình huống như nào mới có thể khiến cho chiếc hộp ký linh rời khỏi sự khống chế của anh, chỉ có lúc tắm rửa mà thôi.
Lựa chọn vào đêm nay là tốt nhất, rèn sắt phải rèn khi thật nóng. Nhai Nhi ngửa cổ rót rượu vào miệng, rượu theo thực quản trôi xuống, mang theo cảm giác cay nóng đầy sảng khoái thích thú. Đây là rượu Trần mà lúc cô dọn dẹp cung thứ chín thì tìm ra, hẳn là do các đệ tử nhiều năm trước sống ở đây để lại, cất cực kỳ kỹ, cho nên bất ngờ khi tìm được, cô vô cùng mừng rỡ. Cô thích rượu, cũng từng nếm rất nhiều loại rượu ngon ở Vân Phù rồi.
Bình rượu này không tính là quý, nhưng bởi lẽ niên đại đã lâu nên hương vị vô cùng đậm đà thuần khiết. Quả nhiên là thứ gì càng lâu năm thì chính là thứ tốt. Tranh chữ lâu năm vô cùng đáng tiền, rượu Thanh lâu năm thì càng ngọt, vậy thì người sống lâu năm thì sao nhỉ…Trước mắt cô hiện ra gương mặt lạnh nhạt hờ hững, càng già càng đẹp. Dù không đẹp bằng đôi chim phượng hoàng mà anh nuôi kia, nhưng Quân Dã sau khi biến hóa tuyệt đối sẽ không đẹp mắt bằng anh, điều này là khẳng định chắc chắn.
Cô cười cười, buông chén rượu xuống. Dạo gần đây cô chẳng còn nghĩ đến bản đồ vảy cá gì mấy, mà đôi lúc lại nghĩ tới anh. Nhưng vị Tử Phủ quân này quá hư ảo, cô thân trong đó mà lại thấy quá xa xôi. Người này ấy à, sơn thủy lầu đài ấy à, đều không chịu tải được dã tâm của người phàm, vẫn nên sớm rời khỏi là tốt nhất, để tránh đè sập tiên cảnh thuần khiết này.
Hai tay chống lên nền đá, mượn sức nước nhảy lên, ngồi cạnh tuyền đài. Thân thể không chút tỳ vết mang theo bọt nước lóng lánh bình thản lộ dưới ánh trăng. Ngay cả trăng sáng cũng xấu hổ khi nhìn thấy, vội vã kéo tầng mây để che mặt lại, rất lâu vẫn chưa chịu lộ diện.
Cô ngẩng đầu lên, cười đong đưa cánh tay:
– Nhìn đi, dáng người cũng không tệ lắm chứ.
Nhưng tiếc rằng ánh trăng không phản ứng lại với cô, tầng mây này vừa trôi đi lại có tầng mây khác lớn hơn thay thế.
– Không biết thưởng thức.
Cô lẩm bẩm, kéo y phục tới mặc vào mình. Nước thấm ướt qua làn vải thô, dán lên thân thể mịn màng của cô, dẫu sao thì để lâu rồi sẽ khô thôi, nên cô cũng chẳng quan tâm đến. Lại trải áo choàng xuống để lót, gối lên cánh tay, hai mắt lim dim, cơn buồn ngủ kéo đến.
Thôi cứ chợp mắt một lúc, dưỡng tinh thần cho đủ mới càng tốt. Chỉ là trong lòng có việc, dù là nhắm mắt nhưng đầu óc không ngừng xoay chuyển. Cuối cùng không ngủ được, lại rót một ly rượu, cũng không ngồi dậy mà nằm sấp uống, sau đó nhắm mắt, chờ anh đến.
Có tiếng bước chân khẽ khàng từ xa đến gần, cô mở mắt ra. Rõ ràng kế hoạch rất tốt, cũng không biết tại sao, trái tim trong lồng ngực lại nhảy liên hồi, vô cùng kịch liệt. Cô nằm im, nghe tiếng bước chân đến gần, bụng nghĩ anh nhất định đang nhìn cô, cô thậm chí cảm giác được ánh mắt chiếu vào từng tấc từng tấc sau lưng mình. Cô vừa hồi hộp vừa mong chờ, trước kia là lý luận suông, lần này là thực chiến thật rồi.
Cũng được, mình không còn quá trẻ, mượn ngài ấy để khai mở mầm xuân, cuộc đời coi như đã vẽ được một nửa vòng tròn rồi.
Chiếc áo mỏng choàng lên thân thể cũng chẳng che chắn được gì, mà chỉ càng làm tăng thêm vẻ đẹp diễm lệ ẩn hiện mơ hồ. Tử Phủ quân trước đó vừa mới giãy thoát ra khỏi hoảng hốt không ngờ trong chớp mắt lại bị rơi vào một vòng thiêu đốt mới, đối với tiên quân không tính được tuổi tác mà nói thật sự là khó khăn.
Đương nhiên tuổi chỉ là ký hiệu, không có ý nghĩa xác thực gì cả, chỉ là minh chứng cho những tang thương đã trải qua mà thôi. Có điều trong những tang thương đó lại thiếu những thứ này, anh nhìn thấy vòng eo trũng xuống của cô, cặp mông tròn vểnh cao, và cả hai chỗ uốn lượn của vòng eo nữa đều khắc vào trong mắt anh.
Ma chướng…Anh ủ rũ nghĩ, tầm mắt lại lưu luyến không rời. Bỗng cảm thấy xấu hổ, anh là tiên quân có đạo, không thể như vậy được. Anh chuyển ánh mắt, hắng giọng nói:
– Diệp cô nương, ngủ trong này sẽ cảm lạnh đó.
Thân thể dưới chiếc áo mỏng khẽ động đậy, cô quay lại, giống như một con rắn có màu của da thịt và gương mặt vô cùng đẹp đẽ của người, "á" một tiếng ngân dài, mỉm cười:
– Tôi không ngủ, tôi đang đợi ngài.
Đôi mắt không biết nhìn đi đâu, đành phải cố gắng nhìn mặt nước lăn tăn đằng trước:
– Giờ Tý qua rồi, con suối này giờ thuộc về ta.
Cô đứng lên bước đến gần anh, mỗi một bước đi đều đong đưa,
– Giờ Tý qua rồi, tôi ở với ngài.
Sắc gây loạn, mà loạn này là loạn gây nghiện, biết rõ bức tường dựng nên kia sẽ bị sụp đổ bất cứ lúc nào, đến khi bất lực tự cứu mình, vậy thì sụp cứ sụp đi, anh sẽ theo đến cùng.
Tay cô luồn qua khe cổ áo anh thăm dò đi vào, vừa mềm mại vừa ấm áp:
– Tôi tắm cho ngài, được không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!