Cũng không biết là lời nói của cô quá trần trụi, hay là bởi mượn khoảnh khắc người kia đang bị choáng váng, cô nhìn thấy vành tai của Tử Phủ quân dần dần đỏ lên. Cho nên là trái tim người này cuối cùng vẫn là máu thịt, thân trong tam giới, dù là không tiễn không đón thì đạo tâm khẳng định đã không thể bất biến được nữa rồi.
Nhai Nhi khẽ bật cười, dán gương mặt vào chiếc cổ ấm áp của anh, giọng mềm dính như tơ nói:
– Tiên quân, những gì đêm đó vẫn luôn ở trong đầu tôi. Mỗi đêm khi ngủ ngài có mơ thấy tôi không?
Tay anh khựng một lát,
– Không. Mà chớ hỏi ta những câu kỳ lạ như này nữa.
Cô ồ lên,
– Tiên quân thật là một tiên quân nghiêm chỉnh.
Một mặt nói thế mặt khác lại bật cười, quên cả đau đớn trên tay. Anh đang chữa thương cho cô, mang đến cho cô sự an tâm như khi ở cùng Tung Ngôn vậy. Lòng họ đều hướng thiện, dù có nảy sinh biến cố, sai cũng khẳng định là cô. Người ta đang sống yên ổn ở Bồng Sơn, cô lại mang lòng khó dò khiêu khích người ta. Nếu anh biết mục đích của cô, chắc là sẽ vô cùng tức giận đây.
Nhưng tính tình người này rất lập lờ khó hiểu, sau chuyện này nếu cô thành công rời khỏi đây, nếu năm ba tháng sau mới phát hiện bản đồ vảy cá bị trộm mất, khi đó hỏi tới cô, biết đâu chừng anh lại chả nhớ một chút gì cũng nên.
Kim châm trên đầu ngón tay, xuyên qua năm ngón tay, vừa tê dại vừa đau ê ẩm. Cô khẽ suýt xoa thành tiếng, hơi thở dồn dập rơi vào gáy anh, từ từ đổi thành tiếng nức nở khe khẽ, nhắc nhở anh nhớ tới gương mặt yêu kiều mềm mại của người nhân gian, tức thì không dám mạnh tay để người ta phải rơi nước mắt nữa.
Tử Phủ quân nói:
– Chịu đựng chút, sắp xong rồi.
Cô nghẹn ngào,
– Không phải ngài rất thần thông, thổi tiên khí cái là khỏi à, sao lại phải dùng kim châm. Ngài nói đi, có phải ngài cố ý không?
Có ông trời chứng giám, nhìn vết máu đen thẫm nhỏ xuống nền gạch ngọc trắng tinh, anh là tiên ung dung tự trọng, chịu để bị dính máu đen này à? Cô vẫn còn tự mình đa tình, lải nhải việc anh chẳng quan tâm gì đến cô. Tính khí anh tốt là một chuyện, có chấp nhận cô xuyên tạc hay không lại là chuyện khác. Cuối cùng máu độc cũng đã được khử xong, anh buông lời:
– Nếu biết cô chẳng có lòng cảm kích, ta đã để mặc Lục Hào thuẫn hút cô rồi.
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, đầy vẻ giận dỗi và không cam chịu:
– Tiên quân nói không đúng tí nào, để kết giới hút tôi, vậy ngài làm sao đây? Đêm mưa sẽ không ai hỏi han ngài, cũng không ai bầu bạn với ngài như keo sơn nữa.
Bầu bạn như keo sơn? Nghe có vẻ không tưởng tượng nổi, nhưng nghĩ kỹ, đủ loại chuyện mấy ngày gần đây, thật đúng là có cảm giác như keo sơn.
Anh không muốn phí lời với cô, hất cằm lên,
– Thử hoạt động chút xem nào.
Nhai Nhi giơ tay lên, nhìn tình trạng đã nhanh chóng biến mất, lúc trước từ tím biến thành đen nay đã có màu sắc hồng hào đầy sức sống rồi. Cô thở phào nhẹ nhõm:
– Tốt lên nhiều rồi, hết đau rồi. Cảm ơn tiên quân.
Tử Phủ quân thu ngân châm lại, xoay người định đi, cô chặn đường đi của anh lại,
– Mười hai Lưu Ly cung có nhiều phòng, làm sao tiên quân biết tôi ở nơi này? Có phải đã lưu ý từ lâu rồi đúng không? Xem ra ngài vẫn luôn quan tâm tôi.
Tử Phủ quân bình thản nhìn cô. So với các nữ tử khác thì vóc dáng cô khá cao gầy, nhưng đứng trước mặt anh thì vẫn rất thon nhỏ. Anh muốn nhìn cô phải cúi xuống, lại không thể tỏ ra hung hãn được, như vậy sẽ làm hỏng hình tượng của anh. Cố gắng nặn ra nụ cười miễn cưỡng, dù là cười thì lại như muốn mắng người ta:
– Bổn quân dĩ nhiên là quan tâm cô, dầu gì cô cũng là tạp dịch làm không công rất hiếm gặp. Ngay cả Trùng mậu Bích Mai cũng đều biết hằng năm đổi lấy tụ hồn đan, rốt cuộc cô có mưu đồ gì?
Nhai Nhi trong lòng căng thẳng, phát hiện mình thật sự không có gì để nói, cố điều chỉnh thái độ rất nhanh, cười nói:
– Mưu đồ ngài. Tôi chỉ có một mình, tiền tài với tôi là vật ngoài thân. Không cần tiền, vậy thì cần sắc rồi. Tiên quân là nam nhân bao năm, ngay cả điều này cũng không biết ư.
Tử Phủ quân lui về phía sau nửa bước,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!