Chương 17: Quyết một trận tử chiến à?

Bất luận như thế nào, không cần thông qua Cửu Trọng Thiên mà được vào thẳng Lưu Ly Cung, xem như là đã đi một con đường tắt rồi. Nhai Nhi ở ngay bên cạnh cung chính, tìm được phòng xong, hành lý đem theo cũng chẳng có gì, chỉ có kiếm linh tùy thân, với cô như thế là đủ rồi. Đánh đồng khánh thì sẽ có người đưa đồ tới theo yêu cầu, ngoài ba bữa cơm ra thì không có nhu cầu gì khác. Cô có tính toán của cô, bụng không thể bị đói, đối với quần áo thì cần thay đổi để dễ hành sự.

Bảo hổ lột da, sao lại ăn mặc kín mít, chả lẽ không muốn ở lâu sinh tình ư. Có cách thức nào có thể nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa nam và nữ không hay chỉ có tình dục mà thôi. Có điều là nghĩ thì nghĩ thế nhưng không biết thực hành có thuận lợi hay không, dẫu sao đối thủ cũng không phải người bình thường. Nói đến người bình thường thì tung hoành mười sáu châu cô gặp quá nhiều rồi, những nhân vật đứng đầu trên giang hồ cô cũng đã gặp một nửa, nhưng chỉ như vậy. Nữ nhân mà, cả đời dù sao cũng phải có một lần. Cô lòng mang Thần Bích, sớm muộn gì có một ngày sẽ trở thành kẻ địch của cả võ lâm, thành gia sẽ liên lụy người khác. Trao thân ở nơi này không vấn đề, tương lai sẽ cắt đứt sạch sẽ, dù là quyển sách bản đồ có gây ra phiền phức, nhưng cũng chỉ nói đến ân oán mà không liên quan gì đến tình cảm.

Yên bình ngủ ngon một đêm, hôm qua đánh nhau với phượng hoàng đã bị bỏng, sáng sớm đi tuyền đài để rửa sạch. Con suối nguồn kia là nước vô căn, lạnh thấu xương, cho tay vào trong nước, vết thương vẫn còn, nhưng đau đớn đã giảm đi hơn phân nửa.

Ngồi dậy, thấy chỗ ống tay áo bị thủng ra mấy lỗ, liền xé chỗ thủng ấy đi, thế mà lại xé cả một đoạn tay. Giờ hay rồi, hai cánh tay trắng nõn như ngó sen lộ hẳn ra, vết bỏng đỏ lộ hẳn ra ngoài, cô ôm cánh tay chạy ngay vào cung đầu tiên. Tử Phủ Quân đang ngồi minh tưởng, cô kề sát anh gọi nhỏ:

– Tiên quân, tiên quân…

Người đang ngồi không nhúc nhích, dáng vẻ kia chả khác gì pho tượng. Cô cắn môi nhìn sau một lúc lâu, vẫn không từ bỏ, khẽ lắc lắc anh.

– Bồng Sơn không phải ngài lớn nhất à, đã công thành danh toại từ lâu rồi, sao còn tu hành chứ?

Nhai Nhi không biết nhập định rốt cuộc là chuyện như thế nào, có phải hồn phách rời khỏi thể xác đi ngao du tứ hải hay không. Dây dưa nửa ngày không có kết quả, tức thì ngồi xuống dối diện với anh, tay đưa ra chạm vào lông mi, lại xoa nắn quai hàm, hơn hai mươi tuổi, thảo nào xúc cảm thích như thế.

Cô chống cằm cười rộ lên:

– Ngài đang giả bộ à? Trước kia tôi từng gặp một thân xác Bồ Tát ở Minh Khâu, đã chết, trên người bị để tự sơn nước sơn vàng, dâng lên đài phật để hưởng hương khói. Dáng vẻ của ngài rất giống thân xác Bồ Tát kia, nhưng người ta tóc hạc da mồi, ngài thì trẻ hơn người ta rất nhiều.

Kết quả anh vẫn không có phản ứng, cô tự lẩm bẩm suốt, thấy chẳng thú vị nữa:

– Chẳng trách một mình ngài có thể sống được ở đây, rốt cuộc là một ngày phải ngồi bao lâu đây? Tôi tới làm bạn giải sầu với ngài, ngài chẳng cảm kích gì, giờ thì hay rồi, biến thành tôi muốn ngài làm bạn giải sầu với tôi.

Nói xong, có lẽ là vì ở một nơi khác biệt, người cũng đặc biệt, lời nói khiêu khích cũng tuôn ra dễ dàng. Không biết cô trong Ba Nguyệt Lâu hay cô trong Lưu Li Cung người nào mới thật sự là cô. Cô rõ ràng lòng dạ khó lường, lại không ghét người trước mắt này, càng mẫu mực trang nghiêm, khiêu khích càng thú vị.

Qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bầu trời trong xanh, thời tiết cực đẹp, cô thả lỏng người dựa vào đầu vai anh, lẩm bẩm:

– Lư hương lau sạch rồi, nhà cũng quét xong rồi, tôi còn lau cửa sổ và bàn ghế nữa…

Vừa nói vừa ngáp, nhân thể nằm xuống gối lên đùi anh, nhắm mắt lại,

– Ngủ một lát vậy.

Mùi hương tử đàn trên tay áo thoang thoảng chui vào xoang mũi, cô cầm vạt áo bào của anh lên che trên mặt mình.

Trên Cửu Trọng Môn, là thế giới không ai quấy rầy, ngoài bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có chim bay xẹt qua, thì toàn bộ ồn ào của nhân gian đều không tới chỗ này. Cô ngủ thật sự rất ngon, trong lúc ngủ còn xoay người, đổi tư thế khác. Tử Phủ Quân thiền định xong rủ mắt nhìn thấy người nào đó đang gối lên đùi mình ngủ rất say sưa, ấy vậy mà chẳng chút gì ngạc nhiên cả, đẩy hai cái không thấy cô tỉnh, anh lại lần nữa nhắm mắt lại, ngủ theo.

Ngủ một giấc no say, tựa như là một giấc mộng ngàn năm.

Nhai Nhi sau khi tỉnh ngủ thấy anh vẫn dáng vẻ trước đó, mắt nhập nhèm ngồi dậy. Nhìn đồng hồ nước, đã đến giờ Thân rồi, kỳ lạ ngồi một khoảng thời gian lớn như thế mà vẫn còn ngồi được, rốt cuộc là anh đang tu hành hay là chết ngất rồi thế nhỉ?

Cô cầm hai vai anh ra sức lắc một chút,

– Tiên quân, tỉnh lại đi.

Lần này thì rất có hiệu quả, anh mở mắt ra.

Tử Phủ Quân vừa mới thức dậy dáng vẻ đang mù mờ như không biết thân đang ở nơi nào, nhìn chăm chú vào gương mặt dần dần phóng đại trước mặt mình, khựng lại một giây, lời nói mới ngập thiền cơ:

– Bổn quân đã nói rồi, không ai có thể chịu đựng được cuộc sống tịch mịch vô biên ở Cửu Trọng Môn đâu. Lui bước đi, lui bước xuống núi đi, lấy chuyện lộ đùi làm cớ, thật là làm người ta không biết nên khóc hay cười.

Ai ngờ cô cũng chẳng phản bác lại gì, bình thản qua lại trước mặt anh, tự đắc nói:

– Nào tịch mịch chứ? Có tiên quân làm bạn, tôi không thấy tịch mịch chút nào.

Kỳ thật không thể không thừa nhận, một nữ nhân yêu mị ngây thơ, rất có khả năng làm tăng thêm vẻ rực rỡ của cuộc sống đơn điệu này. Lưu Li Cung luôn luôn là một mình anh sống ở đây, năm rộng tháng dài khó tránh khỏi buồn tẻ. Có đôi khi anh cảm thấy mình giống như một con nhện dệt lưới, mở ra trận bái quái to lớn đón khách tới. Tiếc nuối chính là không thể giống nhện dùng thủ đoạn hung ác để giữ lại. Dù con mồi có cắn câu, chỉ cần không muốn, vẫn để mặc nó đi.

Rốt cuộc không phải là Phật, anh chỉ là một người trông coi tàng thư, đóng giữ nơi nhân gian mà thôi, giống như toàn bộ phàm phu tục tử, khi nhàn hạ thì tìm bạn tốt ba năm chè chén một ly, cũng là khát khao trong cuộc đời anh. Nhiều năm trước rơi vào lều dưa bên cạnh Thần Châu tìm được mấy nông dân trồng dưa là tri kỷ, sau đó những nông dân đó lần lượt chết đi, đường nhân gian đứt đoạn, liền không bao giờ muốn nhập vào trong hồng trần nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!