Chương 16: (Vô Đề)

An Lan? Là cái tên rất dễ làm người khác an lòng.

Cô nhớ tới hai năm trước khi vào sâu trong La Già Đại Trì, cách sóng lớn xa xa nhìn đảo Long Tiên, sóng kinh động cuồn cuộn cuộn ngập đầu. Trình độ ban đầu như gương, không ngờ lên đó lại quá ôn hòa vô hại. Tên của con người có đôi khi lại buộc chặt với vận mệnh, cô từng nghe câu chuyện xây " Vòng Vạn yêu" từ chỗ Tung Ngôn, khi tứ hải đóng đô yêu ma nổi lên như nào, là anh đã ngăn cơn sóng dữ, cho nên anh sinh ra đã là người định gánh vác rồi.

Lan Chiến có mắt không tròng, nhưng điều duy nhất làm đúng chính là đặt cho cô cái tên rất chuẩn, Nhai Nhi…mặt hướng về tuyệt bích, không có con đường phía trước, toàn bộ con đường của cô là dựa vào bản thân mà giết ra. Tô Họa mơ hồ biết thân thế của cô, tuy rằng không nói rõ, nhưng vẫn thường dùng ánh mắt xót thương nhìn cô. Mấy năm nay cô chấp chưởng Ba Nguyệt Lâu, quyền lực, uy vọng, tiền tài, sắc đẹp đều có, nhưng chưa bao giờ thật sự vui vẻ. Trên người vẫn bám lấy một mùi hôi thối bi kịch ẩm ướt, muốn được phơi trong ánh mặt trời chói chang. Nhưng cô lại sợ, sợ ánh mặt trời chói chang làm cô tan biến. Giờ gặp được ánh trăng sáng trong thuần khiết, tuy rằng từng bước tính kế, nhưng cũng không thể nói không bị hấp dẫn thu hút.

Vị tiên quân này chắc cả đời chưa được nhìn thấy đùi của nữ nhan, bị cô càn quấy một hồi, vậy mà chẳng chút nề hà mà chấp nhận luôn. Khi Tử Phủ Quân ngự phong đi rồi, cô vì 120 cái sợ mà treo trên người anh.

Rốt cuộc không giống đám yêu nghiệt Ba Nguyệt Lâu, ngươi không đi trêu chọc bọn họ, bọn họ ngược lại sẽ đến trêu chọc ngươi. Tử Phủ Quân tính tình cao ngạo thanh khiết, quen thanh tâm quả dục, đối với sự dây dưa của cô thì vô cùng mâu thuẫn. Cô khẽ đến gần, anh liền đưa tay ngăn cản, nếu không phải anh có tóc, cô quả thực còn cho rằng ngay sau đó anh sẽ hợp tay lại, nói một câu với cô "Thí chủ xin tự trọng".

Cô làm sao mà dễ dàng từ bỏ, giận dỗi nói:

– Rõ ràng là cho tôi đi Lưu Ly Cung làm tạp dịch, tiên quân cũng không thể nhìn tôi ngã chết chứ.

Đứng ở đụn mây, dưới chân trống trơn, không có có cảm giác chân thật như ngồi xe lưu ly, thật sự là cô hơi sợ, đồng thời cũng phóng đại cái sợ này lên.

Tử Phủ Quân lại mặt không biểu cảm tránh né cô:

– Diệp cô nương không tin năng lực ngự phong của bổn quân à? Chỉ cần đứng yên, cô sẽ không ngã được đâu. Còn nếu cứ tiếp tục nhiễu loạn ta, hai người sẽ đều rơi xuống tầng mây đấy, cô thích như thế à?

Cô lại ngang bướng phản bác,

– Tôi nhiễu loạn tiên quân ư? Nếu Tiên quân tâm lặng như nước, thì sao bị nhiễu loạn cho được.

Nói xong lại quay sang dáng vẻ đáng thương, nhìn anh:

– Tôi là người phàm, người phàm không biết bay, dù sao cũng phải để tôi bám vào gì chứ…Nếu tôi bị hù chết, trên người tiên quân sẽ gánh vác một mạng người, chỉ sợ ngày sau sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành. Ngài đừng nhúc nhích, để tôi ôm, ngài không tránh tôi thì tôi không lộn xộn nữa, đối với mọi người đều tốt.

Ngang ngược kiểu nửa uy hiếp nửa đùa bỡn, lại tiếp tục bám chặt lấy, Tử Phủ Quân rốt cuộc từ bỏ chống cự.

Giống như thắng lợi trong một trận chiến, mỗi lần anh thỏa hiệp, lại làm cho Nhai Nhi có cảm giác niềm vui chiến thắng. Người đấu với tiên, thế mà cũng giằng co ra chút hương vị, vứt bỏ thân tiên cốt, chung quy anh vẫn là nam nhân mà thôi. Đối phó người như vậy không thể quá rụt rè, bề ngoài thì ôn hòa, đối với ai cũng nhẹ nhàng, thực tế lại có thể kháng cự người ta ngoài ngàn dặm. Dù sao nếu muốn đạt được gì đó từ chỗ anh, cô phải chuẩn bị hy sinh chút gì đó.

Sát thủ do Nhược Thủy môn đào tạo ra, không phải ai cũng là tam trinh cửu liệt. Trước kia vì để hoàn thành nhiệm vụ từng giao thiệp với rất nhiều nam nhân, hương vị mỗi người không giống nhau, có khách qua đường vội vàng không để lại dấu vết gì. Giờ dựa sát vào anh, trên người anh có mùi hương tử đàn thanh khiết trong lành rất dễ chịu.

Ngước lên nhìn, chiếc cằm căng chặt, có vẻ xấu hổ, có vẻ là có chút giận tái đi, nhưng trước sau đều duy trì tu dưỡng tốt đẹp.

Cô bỗng nhiên phát hiện thú vị, ranh mãnh lắc anh:

– Tiên quân, ngài từng ôm nữ nhân bao giờ chưa?

Nhận ra được anh không thích loại đề tài này, nhưng vẫn là miễn cưỡng trả lời cô,

– Tu hành không gần nữ sắc, ta chưa từng ôm nữ nhân nào cả.

Nhai Nhi ồ một tiếng, cánh tay càng bám chặt lấy,

– Giờ tiên quân đã ôm rồi đúng không? Thiên đế ở nhân gian xây Tàng Thư Lâu, đây là chuyện của bao lâu về trước? Lang Hoàn xây bao nhiêu năm thì bấy nhiêu năm Tiên quân tại vị rồi, còn cần tu hành à?

Cô cơ hồ tự hỏi tự trả lời, lắc đầu,

– Huống hồ hiện tại là tôi ôm ngài, ngài cứ yên tâm. Có người hỏi tội thì tôi chịu trách nhiệm, dù sao thì tôi không nhà không cửa không người thân, mạng chỉ có một thôi.

Anh nghe tới đây thì thấy buồn cười, thực sự có người vấn tội, một người phàm còn không bằng bột mịn, thổi một hơi là nghiền xương thành tro rồi. Nhưng theo câu chuyện của cô kể, thân thế có vẻ rất lận đận,

– Nhà cô không còn ai à? Song thân đâu?

Nhai Nhi cười chua chát,

– Họ mất từ sớm rồi, lúc sinh ra có lẽ tôi được gặp phụ thân một lần, tiếc là khi đó quá nhỏ, không có chút ấn tượng gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!