Chương 15: Nhiếp An Lan

Nhai Nhi ngây ra một lúc, phát hiện ra mình không theo kịp tư duy của anh ta. Có lẽ trong mắt anh ta con hùng phượng kia tuấn mỹ vô song, nhưng với cô, nó chỉ là loài chim bay mà thôi.

Cô làm sao mà có ý với nó được, huống hồ nó lại là chim có vợ rồi nữa chứ.

– Tiên quân cứ nói đùa, tạp dịch Bích Mai không đủ, Thanh nương tử không tiện đến đây mới phó thác tôi đến Đài Phượng Hoàng. Chẳng phải sắp sang xuân à, phượng hoàng muốn ấp trứng trong ổ, dù sao cũng phải luôn sạch sẽ..

Cô nói đầy vẻ ấm ức, ngữ điệu triền miên, sóng mắt đầy u buồn,

– Nhưng đôi phượng kia lại hiểu lầm tôi, thấy tôi là đòi đánh tôi. Tôi không địch lại chúng, mới bị chúng treo lên.

Tử Phủ là tiên cấp bậc tối cao, có loại khí độ chỉ có thể ngắm chứ không thể đến gần. Dù là Đại Tư Mệnh cũng khó có thể đánh đồng cùng anh ta. Bản thân Đại Tư Mệnh luôn có loại cảm giác đằng đằng sát khí, như là có thể đâm người ta bất cứ lúc nào. Mà vị phủ quân này, lại có vẻ lãnh đạm bình thản nhìn xuống nhân gian. Có lẽ vì quá thông thấu, nhìn thấu hết thảy, nên không có gì làm anh ta nôn nóng, cũng không có gì có thể làm anh ta bất an.

Ánh mắt anh ta bình thản như dòng nước chảy xuôi,

– Người phàm có thể giao thủ với phượng hoàng, là lần đầu tiên ta nhìn thấy. Cô có thân thủ như vậy, lại vào Tử Phủ làm tạp dịch, đúng là phí hoài nhân tài.

Cô phản bác lại,

– Tôi là một người phàm, khoa chân múa tay nào có xứng với ánh mắt của tiên quân chứ. Không dối gạt ngài, tôi vào núi bái sư học nghệ, nhưng hôm qua hỏi Đại Tư Mệnh, Đại Tư Mệnh chê tôi tuổi quá lớn, không muốn thu nhận tôi. Tôi không cam lòng xuống núi, đành phải ở lại tiếp tục làm tạp dịch.

Tử Phủ Quân có vẻ như khá bất ngờ:

– Tuổi quá lớn… Đại Tư Mệnh nói vậy à?

Chẳng lẽ còn có cơ hội xoay chuyển à? Nhai Nhi mở cờ trong bụng,

– Phải ạ. Đại Tư Mệnh nói vậy với tôi.

Lúc ấy cô còn nghi ngờ Đại Tư Mệnh cố ý thoái thác mình, xem ra là đúng rồi. Vị nhân vật lớn trước mặt này chung quy thành tựu từ sớm, so với tiên quan dưới mình thì lòng dạ uyên bác hơn nhiều.

Kết quả dưới ánh mắt đầy chờ mong của cô, Tử Phủ Quân bình tĩnh gật gật đầu,

– Y nói đúng đấy.

Cho nên? Thần tiên chính là nói vậy à? Có phải bởi vì ở trong núi quá lâu không có gì để giải trí, nên thích hủy một câu thành hai câu không? Còn may là bao năm qua nhận được sự rèn luyện của Ba Nguyệt Các, đã rèn luyện tới mức độ nước lửa không xâm, nếu không thì đã bị cơn giận xông lên đỉnh đầu rồi.

Đề tài này nói không xuôi được, vậy thì đành phải tìm lối tắt khác thôi. Cô thò đầu nhìn phượng hoàng phía sau anh ta,

– Đôi chim phượng này tính nóng nảy quá, vừa rồi tôi còn suy nghĩ nếu như không ai giúp mình, tôi sẽ bị treo ở đây bao lâu đây, vừa khéo tiên quân tới kịp lúc. Đỉnh Đàn Nha này cách Tử Phủ rất xa, tiên quân tới là để thăm trứng phượng hoàng à?

Tử Phủ Quân hất hai ống tay áo, không tỏ ý kiến. Trên Đài Phượng Hoàng ánh lửa ngút trời, người khác không thấy, anh lại nhìn thấy rất rõ ràng. Vốn tưởng rằng phượng hoàng đi săn tà ma, ai ngờ vừa lên Đài Phượng Hoàng liền thấy một người bao bọc trong sự hoang dã bị treo ngược trên cành cây Ô cựu. Gió đêm lay động, phiến lá đỏ rào rào rung động theo, người bị treo cũng bị xoay tròn.

Nếu không phải anh tinh mắt, đổi lại người khác nhìn thấy chưa chắc đã phân biệt ra đó là gì.

Chung quy ngư long hỗn tạp, Tử Phủ tuy rằng là phúc địa động thiên, nhưng so với tiên phủ chính thống thì vẫn có điểm khác. Nếu đứng trong hồng trần, khó có thể nhảy ra ngoài tam giới, qua lại đều là thân bằng máu thịt, đệ tử nhập môn cũng là như thế, tạp dịch tự nguyện tiến vào Bích Mai cũng vậy. Chẳng qua trong số tạp dịch lần này xuất hiện một người phàm thân thủ bất phàm, tuy có chút hiếm lạ, nhưng còn lâu mới đủ để làm anh ngạc nhiên.

Ngẩng lên nhìn, mặt trời đã hoàn toàn bị mặt trăng thay thế, Đài Phượng Hoàng dưới ánh trăng bao phủ một tầng màu sáng mờ ảo, anh nói.

– Quá muộn rồi, không tiện quét tước nữa, cô về đi.

Anh xoay người định đi, lại phát hiện ra tuệ tử ở hông bị cô nắm lấy, đành phải dừng bước:

– Còn gì nữa?

Nhai Nhi mỉm cười:

– Cũng không có gì, chỉ muốn có được một câu giải thích thôi.

Chẳng lẽ không cam lòng bị thua dưới móng vuốt của phượng hoàng à? Tử Phủ Quân bình thản nói với cô:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!