Đó là một người giúp việc khoảng gần năm mươi tuổi, mặc quần áo đơn sơ, vóc dáng cao gầy. Bà ta cầm chổi đi qua, không chú ý đến Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đứng phía sau cửa bán nguyệt.
Tư duy của những người điều tra án thường rất nhạy bén và tinh tế. Họ lập tức chú ý tới một vết thương còn rất mới trên khuôn mặt bà ta. Cổ tay nạn nhân Phó Vĩ có vết bầm và vết tích xung đột.
Tuy không tìm được vết máu và ADN của hung thủ ở hiện trường, nhưng có khả năng trên người hung thủ sẽ lưu lại vết thương.
Bà ta chậm chạp quét lá rơi trong sân rồi dọn dẹp hành lang. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao lặng lẽ đứng nhìn từ xa. Đúng lúc này, một cánh cửa phòng bị đẩy ra, người phụ nữ xinh đẹp cao ráo nhưng mặt mày đanh đá xuất hiện. Cô ta mặc áo lụa và quẩn culottes lửng sành điệu.
Giản Dao nhận ra đó chính là Trương Cúc Phương, cô em họ từng làm diễn viên trong đoàn kịch nói của Diêu Viễn Qua.
"Quét tước gì giờ này?"
Trương Cúc Phương vươn tay ấn đầu người giúp việc.
"Tôi đang ngon giấc. Bà cố tình gây ầm ĩ, không định cho tôi ngủ phải không?"
Người giúp việc gục đầu xuống.
Nhưng cô ta vẫn chưa hả giận, lập tức giật lấy cây chổi phang thẳng vào mặt bà ta.
Giản Dao trợn tròn mắt. Hóa ra đây là nguyên nhân gây ra vết thương trên mặt người đàn bà kia. Trương Cúc Phương này hống hách thật! Có điều họ không thể xuất hiện bây giờ, chỉ có thể im lặng theo dõi mà thôi. Trương Cúc Phương mắng nhiếc một lúc mới quay về phòng, đóng sầm cửa lại.
Từ xa, họ thoáng thấy phòng cô ta được trang trí khá thời thượng và tính xảo: bộ sô pha kiểu cách, giường gỗ cỡ lớn sơn phết nhẵn bóng, giá sắt kiểu Âu gần cửa treo vài bộ quần áo đàn ông và vài đôi dép da xếp ngay ngắn bên dưới.
Lúc này, một người giúp việc khác khoảng hơn bốn mươi tuổi ôm bó rau cải to băng qua sân. Bà ta liếc nhìn người giúp việc bị đánh khi nãy, nhưng cả hai đều không nói gì, như thể đây là chuyện xảy ra hằng ngày.
Tuy tuổi tác và tướng mạo hai người có sự khác biệt, nhưng vẻ hiền lành và u uất của họ thì giống hệt nhau.
Cửa sổ căn phòng bên cạnh phòng Trương Cúc Phương đột ngột bị đẩy ra. Một người phụ nữ thon gầy với gương mặt thanh tú ló đầu ra. Cô ta là Trần Mai
- trưởng ca nhà hàng, cũng sinh sống ở Diêu gia. Cô ta càu nhàu: "Ba ngày hai bữa lại nghe thấy tiếng chửi bới.
Có chịu thôi đi không? Có bản lĩnh thì làm việc gì có ích cho cái nhà này đi, cố gắng nhiều một chút cũng được. Chỉ biết ăn hại mà miệng lúc nào cũng oang oang! Chị Đồng, mang cơm cho tôi. Sao còn không qua đây? Nói chị đấy, chị có nghe không?
Sao người ta sai thì được còn tôi thì không, hả?
"Người giúp việc bị Trương Cúc Phương đánh khi nãy khẽ"vâng
"một tiếng rồi quay người chạy đến phòng bếp. Ngược lại Trương Cúc Phương không dám đối nghịch trực diện với Trần Mai, một tiếng"xoảng
"thật lớn của thứ gì đó trong phòng bị cô ta đập vỡ đột ngột vang lên. Bạc Cận Ngôn nhíu mày, làu bàu khinh thường:"Ngu ngốc, hợm hĩnh, bẩn thỉu."
Giản Dao không nói lời nào, ngước mắt trông ra xa. Trời bắt đầu nhá nhem, bóng tối lan dần trên những nhành liễu đang lặng lẽ buông rủ. Căn viện cổ xưa này dường như tỏa ra hương vị cũ kỹ, mốc meo đối lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Tuy nhiên, vẫn có người sống đấy thôi, không phải sao?
Màn đêm dần buông xuống, căn viện trở nên tĩnh lặng như tờ. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao rón rén đi trên hành lang. Căn phòng to ở đầu trên nghe nói là phòng ngủ của Minh Lan, bà chủ đích thực của Diêu gia. Giờ phút này, đèn điện tối om, Minh Lan chủ yếu quản lý quán bar, chắc hẳn giờ này không có ở nhà.
Nhìn qua cửa sổ, họ thấy nội thất đều làm bằng gỗ lim kiểu cổ, trong phòng còn có hai buồng nhỏ, là kiểu phòng kép vô cùng rộng rãi. Phía sau là bãi cỏ lớn, đựng thêm hai căn phòng nhỏ trông như nhà kho.
Còn lại chắc là phòng của Minh Nguyệt và Triệu Hà.
Bên trong căn phòng thô sơ sáng đèn, ở góc có đặt vài chiếc giường tầng, chính là phòng của người giúp việc.
Bạc Cận Ngôn dẫn Giản Dao đi thám thính xung quanh, chuẩn bị tinh thần sẵn dàng khi bị người ta bắt gặp. Có điều, bầu không khí bao trùng căn viện này dường như vắng lặng đến mức đáng sợ. Họ đã đi gần mười phút mà không bị ai phát hiện.
Mãi tới lúc đến hồ cá ở sân sau, họ mới thấy người giúp việc bị đánh khi nãy đang đứng sau thân cây nói chuyện với một người phụ nữ thân hình đầy đặn. Người phụ nữ đó là Triệu Hà, trưởng ca còn lại của nhà hàng, cũng sống ở Diêu gia.
Dáng vẻ Triệu Hà trông ôn hòa hơn Trần Mai nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!