Chương 7: (Vô Đề)

Type: Thùy Miên

Phương Thanh ngẩng đầu đặt vấn đề:

"Nạn nhân Phó Vĩ ở khách sạn Diêu gia. Trước mắt, chúng ta chỉ thống kê lễ tân, nhân viên phục vụ, khách thuê phòng xung quanh từng tiếp xúc với anh ta. Người nhà họ Diêu có thể tiếp xúc với anh ta hay không?"

Câu hỏi này không ai trả lời được.

Phương Thanh tiếp tục phân tích: "Nhìn chung, con người Phó Vĩ khá bình thường. Nhưng những người biết anh ta đều phản ánh cùng một vấn đề: Háo sắc. Ở khu vực sân sau của Diêu gia đều là phụ nữ, nơi đây thông đến vườn hoa của khách sạn.

Nếu Phó Vĩ từng tiếp xúc với những người đó hoặc một người trong số họ, liệu việc này có liên quan đến cái chết của anh ta không?"

Phương Thanh chợt nhớ đến cổng sau trường tiểu học cách Diêu gia không xa. Công tác điều tra có phương hướng mới, nhưng tất cả mới là suy đoán. Suy xét hồi lâu, anh quyết định đi tìm Bạc Cận Ngôn một chuyến.

Lúc này, Bạc Cận Ngôn đang nghe điện thoại của An Nham

- cấp dưới của anh ở Phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm. An Nham giống Bạc Cận Ngôn, là một thiên tài trong lĩnh vực IT nhưng thiếu hụt khả năng giao tiếp thông thường.

An Nham thành thật hỏi qua điện thoại:

"Sếp, khi nào anh về?"

Bạc Cận Ngôn hờ hững đáp lại: Mấy ngày nữa.

"Thiểm Tây vừa xảy ra vụ án cướp của giết người liên hoàn, tội phạm không để lại bất cứ đầu mối có giá trị nào, còn khiến mấy chục vị cảnh sát hình sự điêu đứng nữa. Tổ chúng ta có nhận vụ này không?"

Ồ.

Hai người cùng im lặng. Đầu dây bên kia bỗng truyền đến giọng nói của Phó Tử Ngộ, bạn thân của Bạc Cận Ngôn. Anh ta là một bác sĩ rất tài ba, gần đây đang bị Giản Dao dụ dỗ đến làm pháp y cho tổ điều tra của Bạc Cận Ngôn.

Phó Tử Ngộ nói cười sang sảng:

"An Nham, cậu đúng là thiếu tinh tế, còn không rõ tình huống bây giờ sao? Cận Ngôn hấp tấp đuổi theo dỗ dành Giản Dao. Cậu ta mà dám quay về, không sợ bị Giản Dao bỏ sao?"

An Nham phì cười.

Bạc Cận Ngôn lập tức cúp điện thoại.

Giản Dao đang lật xem tài liệu trên bàn. Cô thấy sắc mặt khó coi của anh bèn dịu dàng hỏi: Sao vậy?

Bạc Cận Ngôn điềm tĩnh lắc đầu.

"Không có gì. Hai kẻ thừa thải rảnh rỗi thôi."

Giản Dao cười, đôi mắt cong cong. Cô đưa cho anh một tách trà, sau đó tiếp tục xem tài liệu liên quan đến gia đình sống cách họ hơn mười mét kia. Giờ này, sắc trời còn sáng sủa, nắng chiếu rọi xuống khoảng sân tĩnh lặng như tờ.

Anh đã xem tài liệu về Diêu Viễn Qua cũng như nội dung cuộc đối thoại của ông ta với Phương Thanh ở Cục Cảnh sát, không có gì để tìm hiểu nữa.

Vợ của Diêu Viễn Qua tên Minh Lan, 45 tuổi, cũng là người vợ danh chính ngôn thuận của ông ta. Xem ảnh có thể thấy đó là một quý bà đoan trang, lạnh lùng. Bà ta vốn là thiên kim của một gia đình giàu có trong vùng, gia cảnh chỉ kém nhà Diêu Viễn Qua một chút.

Sau khi kết hôn, bà ta không đi làm bên ngoài nữa mà ở nhà quản lý quán bar ven hồ thay chồng. Hai người không có con cái.

Minh Nguyệt là em gái út của Minh Lan, năm nay 29  tuổi, cũng sống ở Diêu gia. Cô ta làm việc tại công xưởng Diêu gia sau khi tốt nghiệp phổ thông, nhưng gần đây chỉ quanh quẩn ở nhà. Xem ra, Diêu Viễn Qua đang nuôi cô em vợ này rồi.

Minh Nguyệt chưa kết hôn, nhưng có một đứa con trai 5 tuổi không rõ cha ruột là ai. Nhìn ảnh thì thấy vẻ ngoài của Minh Nguyệt không bằng chị mình, bù lại cô ta trắng trẻo và mang đến cảm giác thật thà, chất phác.

Trương Cúc Phương là em họ của Diêu Viễn Qua.

Cô ta có dáng người thon thả, da trắng, mắt nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều. Năm nay 30 tuổi, chưa lập gia đình. Trương Cúc Phương từng là diễn viên trong đoàn kịch nói, rất giỏi hát kinh kịch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!