Type: Lê Nguyên
Mỗi sáng, Lạc Lang đều tập thể dục, trời không mưa thì chạy bộ bên ngoài hai giờ, trời mưa thì dùng máy tập trong nhà để rèn luyện sức khỏe. Bảy giờ sáng nay, anh ta vừa tập thể dục xong, mặc áo ba lỗ trắng và quần dài thể thao, ngồi trên sô pha.
Vóc dáng cao lớn, cơ bắp rắn chắc, mồ hôi nhễ nhại, không hề giống hình ảnh một quý ông nho nhã bình thường anh ta vẫn thể hiện mà toát lên vẻ đẹp khỏe khoắn, nam tính.
Dĩ nhiên, trên người anh ta vẫn có đặc trưng của một người làm kinh doanh. Ví dụ như giờ phút này, Lạc Lang vừa thong thả lau mồ hôi trên trán vừa xem đủ loại tin tức tài chính, kinh tế, xã hội trên bản tin thời sự buổi sáng.
Dáng vẻ Lạc Lang ung dung như cả thế giới ngoài kia đều không đáng để tâm, ngoại trừ cô gái họ Giản kia.
Lúc tin thời sự xuất hiện địa danh thành phố Tuân, anh ta liền ngẩng phắt đầu lên. Nếu Lạc Lanh nhớ không nhầm thì hiện giờ, Giản Dao đang tra án ở đó.
Những thông tin tiếp theo càng khiến Lạc Lang cau chặt hàng mày. Vụ án bươm bướm giết người.
Bởi vì bên phía cảnh sát không chính thức công bố thông tin nên lời khai của những người dân được phỏng vấn trong bản tin càng khiến vụ án này thêm mơ hồ, bí ẩn.
Nào là sát thủ liên hoàn luôn xuất hiện trong đêm mưa, chuyện giết những người phụ nữ mặc đồ đỏ, sau đó dùng người thật tạo nên một con bươm bướm…
Bản tin thời sự kết thúc, sắc mặt Lạc Lang vẫn đọng vẻ nặng nề. Lát sau, anh ta bỗng cúi đầu cười giễu. Tên nhãi nhép chẳng biết ở đâu ra, tỏ vẻ thần bí, còn kinh động cả thành phố, chắc hẳn đã khiến Giản Dao của anh ta mệt mỏi rồi.
Bất chợt, gương mặt Lạc Lang trở nên lạnh lùng, đè nén. Nếu nói đời này còn có việc gì khiến anh ta phải tập trung mọi sự chú ý, chắc chỉ có Giản Dao thôi. Kể từ sau vụ án kia, Lạc Lang thề sẽ không để cô bị thương bởi bất cứ việc gì, bất cứ khi nào nữa. Và… bản thân anh ta cũng không chịu uất ực thêm nữa.
Lạc Lang nhanh chóng tắm rửa, thay áo phông và quần dài màu đen, đội mũ lưỡi trai, đeo ba lô rồi gọi cho thư ký:
"Tôi đi công tác vài hôm. Mấy ngày này đừng gọi cho tôi. Mọi chuyện cứ tìm những cộng sự khác…"
Lạc Lang đi xuống lầu, lái chiếc xe bình thường không bao giờ dùng đến, chạy một mạch rời khỏi Bắc Kinh.
***
Xe của An Nham đỗ ở trong bãi gửi xe của Cục Cảnh sát. Cậu ngồi vào ghế lái, đúng lúc này, bỗng nghe Giản Dao khẽ gọi:
"Phương Thanh, chúng ta ngồi hàng sau đi."
Phương Thanh và An Nham ngẩng đầu nhìn nhau, anh ừ một tiếng rồi ngồi vào hàng sau với Giản Dao. Bạc Cận Ngôn đứng bên cạnh khẽ cắn môi, cố gắng giữ vẻ bình thản ngồi vào ghế lái phụ.
Xe chạy đi.
Ban đầu, mọi người đều im lặng. Lát sau, Giản Dao lại ho khan hai tiếng. Phương Thành và An Nham đều không để ý, chỉ có Bạc Cận Ngôn hơi cúi đầu, lúc xe rẽ cua, anh chợt lên tiếng hỏi: Sao lại ho vậy?
Giản Dao ngẩng đầu nhìn anh:
"Không sao, khô miệng thôi."
Bạc Cận Ngôn im lặng, An Nham lập tức lấy hai chai nước suối chưa mở nắp đưa cho cô. Giản Dao cảm ơn rồi nhận lấy.
Phương Thanh cười trêu: Tôi cũng khô miệng.
An Nham phũ phàng: Hết rồi.
Giản Dao uống một hớp, lại khẽ ho hai tiếng. Bạc Cận Ngôn lo lắng:
"Có phải em lại đá chăn buổi tối không?"
An Nham và Phương Thanh đều vờ như không nghe thấy. Giản Dao không biết trả lời anh thế nào, vừa gượng gạo vừa buồn bã. Hóa ra, anh vẫn như trước đây, nói mấy lời thân mật một cách điềm nhiên mà không hề bận tâm người xung quanh nghĩ gì.
"Không liên quan đến anh."
Cô nhẹ giọng đáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!