Chương 49: (Vô Đề)

Type: Nhã

Giản Dao tỉnh giấc khi trời vừa hừng sáng. Cô không ngủ được, mơ màng, trằn trọc cả đêm. Cô ra khỏi phòng ký túc xá cảnh sát, phát hiện Phương Thanh ở phòng kế bên vẫn im ắng ngủ say. Cả một vùng trời rộng lớn thênh thang, cô lại không có nơi nào để đi. Cuối cùng, cô quyết định đến toà nhà văn phòng đội cảnh sát hình sự cách đó không xa.

Người cảnh sát trực ban vừa thấy cô thì giật mình kinh ngạc: "Cô Giản đến sớm vậy? Ăn sáng chưa?"

"Tôi chưa." Cô cười lịch sự đáp lại: "Còn sớm quá nên chưa muốn ăn", đồng thời nhìn sang văn phòng Thiệu Dũng sắp xếp cho họ đã sáng rực ánh đèn. "Có người trong đó à?"

"À, là nhóm giáo sư Bạc đến lúc hơn ba giờ... Chắc có chuyện gì đó."

Giản Dao đứng lặng bên ngoài, lát sau mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Một người đang ngồi trước bàn, một người đang nằm say giấc trên sô pha, tất nhiên chính là tên sâu ngủ An Nham rồi.

Mới rạng sáng nhưng Bạc Cận Ngôn vẫn rất gọn gàng, chỉn chu trong bộ vest đen và áo sơ mi sáng màu. Giản Dao nhận ra anh đã thay áo sơ mi rồi. Gương mặt trắng ngần dưới ánh đèn êm dịu của anh toát lên vẻ trầm tĩnh khôn tả.

Anh vẫn đeo kính râm bất kể đêm ngày. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu lên, phát hiện ai đó nửa đêm không ngủ được, đành chạy đến đây chờ đợi giống mình.

"Tới rồi à?" Anh dịu dàng hỏi.

Giản Dao "vâng" một tiếng, thầm đoán anh nhận ra tiếng bước chân mình. Trước kia, lúc còn chưa mù, anh đã có thể đoán được tiếng bước chân của cô rồi. Nghe tiếng anh khẽ cười, Giản Dao biết giờ phút này, chắc hẳn anh đang rất vui. Nhưng cô lại không cười nổi.

Giản Dao ngồi xuống đối diện anh, lấy máy tính và tài liệu ra. Nhận thấy sự lặng lẽ của cô, anh hơi cúi đầu, thoáng cử động ngón tay rồi hỏi: "Ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi, còn anh?"

"Ừ, anh cũng ăn rồi."

Rõ ràng hôm qua gặp nhau, anh vẫn phách lối, kiêu căng như trước. Nhưng lúc đối mặt với cô, anh lại yên lặng giống như một người khác, một người đàn ông cô không hề quen biết.

Giản Dao lật tài liệu, nhìn chằm chằm dòng chữ trên đó, nhưng không thể ngăn được sự hỗn loạn trong đầu. Chồng hồ sơ đặt trước mặt anh cũng không hề được động đến. Cô trông thấy ngón tay dừng trên mặt giấy của anh đang đeo thứ gì đó, bèn hỏi: "Trong tay anh... là gì vậy?"

Anh giơ ngón tay lên, cúi đầu giải thích: "Đây là máy đọc cho người mù", sau đó lại đặt ngón tay lên mặt giấy, di chuyển theo hàng chữ, quả nhiên máy đọc vang lên giọng nữ dịu dàng: "Hiện trường không để lại bất cứ dấu vân tay, cũng không lấy được ADN có giá trị…"

"Dễ sử dụng không?" Cô quan tâm.

"Khá tốt. Chỉ là tốc độ đọc thế này đối với anh giống như phim chiếu chậm vậy. Một ngày, nó chỉ có thể đọc được hai quyển sách thôi."

Giọng điệu của anh vừa bất lực vưa khinh thường. Giản Dao không nhịn được bật cười, nhưng trái tim lại lập tức trĩu nặng những âu lo. Trước kia, Bạc Cận Ngôn đọc nhanh như gió, xem xong là nhớ. Bây giờ phải lệ thuộc vào máy đọc, chắc hẳn anh cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhưng nếu có thể đùa cợt về nó, xem ra anh đã thích ứng rất khá rồi.

Ngón tay anh di chuyển trên trang giấy thêm vài hàng nữa, bất chợt hỏi cô: "Anh như vậy có ảnh hưởng đến em không?"

Cô đáp ngay: "Không đâu."

Anh mỉm cười: "Vậy thì tốt."

Hai người đều im lặng trong chốc lát. Lúc này, An Nham vốn ngủ say đã vươn vai ngồi dậy. Mơ màng nhìn thấy Giản Dao, cậu lập tức đứng bật dậy: "Chị dâu, chị đến rồi hả?"

Giản Dao gật đầu: "Ừ. Sao hai anh em đến sớm vậy?"

An Nham liếc sang Bạc Cận Ngôn vẫn cúi đầu trầm tư, mỉa mai nói: "Còn không phải vì ai đó cơm nuốt không trôi, đêm không yên giấc sao…"

Bạc Cận Ngôn im lặng, Giản Dao để ý thấy mặt anh hơi ửng đỏ. Cô làm như không nghe thấy, thản nhiên hỏi tiếp: "Ăn sáng chưa?"

An Nham vui ra mặt: "Dĩ nhiên chưa rồi! Chị dâu, em đói bụng từ nửa đêm đến giờ, còn anh ấy ngay cả cơm tối cũng không ăn. Chị ăn chưa?"

Bạc Cận Ngôn vẫn im lặng, bất cứ ai cũng có thể cảm giác được sự dè dặt và lúng túng của anh. Giản Dao đứng dậy, nhìn lướt qua Bạc Cận Ngôn rồi nói với An Nham: "Để chị mua đồ ăn sang cho hai anh em. Chị rất rành thành phố này đấy."

An Nham hớn hở reo lên: "Cảm ơn chị dâu!"

Lúc cô quay người ra khỏi cửa còn nghe thấy giọng anh thì thầm khe khẽ: "Cảm ơn bà xã!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!