Chương 48: (Vô Đề)

Type: Nhã

Gió chiều xào xạc thổi vào phòng qua khung cửa sổ. Giọng nói của nhóm cảnh sát hình sự văng vẳng bên tai. Giản Dao chăm chú nhìn Bạc Cận Ngôn ngồi cách mình một chiếc bàn tròn. Có lẽ nhóm cảnh sát đã bàn với nhau từ trước nên không ai nhìn anh cả. An Nham đỏ mặt cúi đầu, còn vẻ mặt Phương Thanh thì vô cùng lạnh nhạt.

Khuôn mặt Bạc Cận Ngôn dần ửng đỏ. Anh nhìn về phía cô và Phương Thanh, tay đặt trên bàn từ từ nắm chặt, sau đó đưa tay chỉnh lại mắt kính trên mặt.

Anh và cô đều không nói lời nào. Đã bao lâu rồi, hai người mới lẳng lặng nhìn nhau như vậy?

"... Trước hết, chúng ta mời Giản Dao và Phương Thanh nêu lên ý kiến của mình đi." Tiếng nói của Thiệu Dũng phá tan bầu không khí ngại ngùng.

Giản Dao đồng ý rồi cúi đầu nhìn quyển sổ, nhưng trái tim dường như vẫn lạc lõng giữa chốn đồng hoang lạnh giá. 

"Sau đây là vài kết luận sơ bộ của chúng tôi. Một, hung thủ đã lập mưu giết người từ trước. Thói quen chạy bộ vào tối muộn của Nhiếp Thập Quân không nhiều người biết. Hung thủ đã theo dõi cô ấy, hơn nữa còn lựa chọn thời gian và địa điểm mưu sát cực kỳ thích hợp, thuận theo tuyến đường cô ấy chạy bộ. Cả quá trình giết người đều không có nhân chứng nhìn thấy.

Hung thủ đã chuẩn bị đầy đủ các dụng cụ như dây thừng, sơn và găng tay. Cho nên, đây không phải là hành vi giết người trong lúc kích động hay tình cờ bắt gặp một người nào đó chạy bộ ban đêm. Nhiếp Thập Quân là mục tiêu mà hung thủ đã lựa chọn tỉ mỉ…" 

Giọng của Giản Dao dần ổn định. Không phải cô chưa từng tưởng tượng đến cảnh gặp lại Bạc Cận Ngôn. Cô luôn cho rằng mình nhất định sẽ kích động chạy đến ôm anh gào khóc, trách móc anh, đánh anh, rồi tha thứ cho anh... Nhưng kỳ lạ làm sao, khi chuyện thật sự xảy đến, tất cả lại quá đỗi lặng lẽ, tựa như trải qua một bước ngoặt trong đời để cô được gặp anh lần nữa.

"Hai, hung thủ thường xuyên lảng vãng ở gần công viên Vọng Giang và nhà trọ của Nhiếp Thập Quân. Rất có khả năng hung thủ cư ngụ xung quanh đó. Geographic profiling (*) cho chúng ta biết: Bất kể hung thủ giết người vì nguyên nhân nào, họ và nạn nhân nhất định đã từng gặp gỡ ở nơi nào đó.

(*) Geographic profiling (tạm dịch: Lập hồ sơ dựa theo địa lý vùng gây án) là phương pháp điều tra dựa trên tác phẩm cùng tên của nhà tội phạm học người Canada Kim Rossmo, được xuất bản lần đầu vào năm 1995. 

Sinh hoạt cá nhân của Nhiếp Thập Quân rất đơn điệu. Qua điều tra, chúng ta biết được nơi cô ấy thường xuyên qua lại là nhà, công ty, công viên và trung tâm thương mại vào dịp cuối tuần. Trong bốn địa điểm này, chỉ có xung quanh nhà trọ và công viên là khu vực lý tưởng nhất để theo dõi nạn nhân. Hơn nữa, đối phương chọn giết người ở công viên, cho thấy đây là một nơi vô cùng quen thuộc trong tâm lý của hung thủ.

Nếu chỉ vô tình gặp nhau trên đường đi làm hay ở trung tâm thương mại, hung thủ lại sống cách nơi này rất xa thì sẽ xuất hiện hai vấn đề. Thứ nhất là rất khó liên tục theo dõi nạn nhân, thứ hai là, với một tay mơ, nếu gây án ở nơi xa lạ thì tâm lý sẽ rất khó có thể thích ứng.

Ba, hung thủ là người có tâm tư tỉ mỉ, kế hoạch chu toàn, làm việc gọn gàng, dứt khoát. Điều này thể hiện rõ ràng đặc điểm tích cách của hung thủ. "Bươm bướm" nhất định có ngụ ý tâm lý đặc thù. Nhưng tôi cũng chú ý thấy, hung thủ vẽ con bướm khá nhẹ nhàng, trước mắt chưa biết như vậy có ý nghĩa gì.

Bốn, hung thủ thiếu hụt kinh nghiệm gây án. Rõ ràng là một tay mơ, thế nhưng tại sao hung thủ lại lựa chọn thời điểm này bắt đầu giết người, hơn nữa còn sử dụng cách thức đặc biệt như vậy? Tất nhiên điều này có liên quan đến việc hung thủ gần đây phải chịu một sự kích thích đặc biệt. Chắc chắn trên người Nhiếp Thập Quân có nhân tố liên quan đến sự kích thích kia. Nhiếp Thập Quân có nhân tố liên quan đến sự kích thích kia.

Cho nên, chúng ta cần tiếp tục điều tra sâu hơn về nạn nhân Nhiếp Thập Quân, từ đó hiểu rõ động cơ gây án của hung thủ.

Kết luận của chúng tôi tạm thời là như vậy. Về phần hung thủ có bị biến thái tinh thần hoặc là sát thủ liên hoàn hay không thì cần quan sát thêm."

Nghe vậy, nhóm cảnh sát hình sự gật gù liên hồi. Giản Dao không nhịn được liếc nhìn Bạc Cận Ngôn, thấy sắc mặt anh vẫn điềm tĩnh, ung dung. Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy khoé môi anh thoáng hiện nét cười dịu dàng.

Giản Dao xoa huyệt thái dương, muốn bản thân tỉnh táo hơn một chút. Chắc do tâm lý ảnh hưởng mà cô luôn có cảm giác ánh mắt anh vẫn sáng ngời và chăm chú nhìn cô như trước. Nhưng thật ra, đôi mắt ấy đã ảm đạm không còn ánh sáng nữa rồi.

Vị thần thám mù bỏ nhà ra đi của cô!

Giản Dao nâng cốc nước lên uống một hớp, làm dịu cổ họng gần như khô khốc.

Thiệu Dũng cất giọng: "Cảm ơn Giản Dao và Phương Thanh. Còn ý của Cận Ngôn thì thế nào?"

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía anh. Bạc Cận Ngôn im lặng trong giây lát.

Giản Dao chợt nhớ về ngày trước, trong lòng cô cảm nhận được rõ ràng rằng Bạc Cận Ngôn cũng đang nhớ lại. Đã bao lần anh kề vai sát cánh cùng cô, chỉ đường đưa lối cho cô, dẫn dắt cô trưởng thành với trí tuệ uyên bác của mình. Thỉng thoảng, anh còn khích lệ: "Đoá hoa tâm lý tội phạm của chúng ta rốt cuộc đã nở rộ rồi", song có khi lại cười nhạo không chút nể nang: "Giỏi quá, trong ba kết luận em rút ra có đến hai cái là suy đoán."

"Hôm nay, Giản Dao suy luận rất xuất sắc, còn… xuất sắc hơn so với tưởng tượng của tôi." Anh chậm rãi khen ngợi: "Tôi chỉ bổ sung thêm ba kết luận nữa."

Cổ họng Giản Dao như nghẹn lại. Trong phòng hợp yên lặng như tờ, mọi người đều tập trung vào Bạc Cận Ngôn, tò mò nhìn xem vị thần thám trong truyền thuyết nay đã mù cả hai mắt này còn có thể đưa ra kết luận giá trị gì.

Bạc Cận Ngôn bỗng nhếch miệng cười. Anh lần đến cốc trà bên cạnh, nhưng chỉ uống một ngụm rồi thôi. Một ý nghĩ hiện lên trong đầu Giản Dao. Trà nơi này không ngon, chắc chắn anh uống không quen, chỉ nhấm nháp một chút để miệng đỡ khô thôi. 

Sau đó, anh bình thản buông lời, giọng nói trầm ấm dễ nghe, trong sự bình tĩnh ẩn chứa vẻ kiêu ngạo và xa cách, không khác gì trước đây.

"Một, hung thủ có điều kiện kinh tế khá giả, ngoại hình tươm tất. Các công cụ gây án như nước sơn, dây thừng đều là hàng tốt nhất. Điều này không thể chứng tỏ hung thủ là chuyên gia ở phương diện này, nhưng ít ra có thể khẳng định hung thủ không có áp lực về mặt kinh tế, hơn nữa còn có thói quen lựa chọn hàng tốt. Một người gây án nhanh gọn và dọn dẹp hiện trường phạm tội sạch sẽ như thế không thể nào là người có vẻ ngoài lôi thôi, luộm thuộm được, vì như vậy sẽ rất mâu thuẫn.

Hai, nói chính xác hơn, khu vực hung thủ thường lảng vảng là gần nhà trọ của nạn nhân chứ không phải công viên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!