Chương 43: Bướm trong đáy mắt

Type: Lê Huyền

Anh đứng dưới lầu đợi một lúc lâu. Vầng trăng như một mảnh ngọc bóng bẩy treo trên đỉnh toàn nhà. Ngươi ta nói lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy biển. Mấy năm qua tự nguyện yêu cô, rốt cuộc anh đã hiểu.

Anh chống một tay lên cửa xe, phiền não hút điếu thuốc lâu, rốt cuộc đã nghe thấy tiếng bước chân thong thả đi xuống với dánh vẻ yêu kiều. Trong đêm khuya, cô đẹp tự  nàng tiên lạc xuống trần gian. Anh bất giác mỉm cười khi thấy cô, tất cả phiền muộn nhất thời đều tan biến.

Tình yêu thật ra là gì? Mà đến nay, ai có thể nói rõ? Cô là người mà anh khao khát suốt nhưng năm qua. Yêu cô đã trở thành thói quen khắc sâu vào tâm khảm. Nếu không thể chiếm giữ, quả thật anh sẽ cảm thấy vô cùng tội tệ.

"Sao anh đến muộn như vậy?" Cô trách móc.

Đây cũng là điểm anh vừa yêu vừa hận. Thái độ của cô lúc nào cũng lững lờ giữa tình yêu và tình bạn.

Anh nắm tay cô, thổ lộ: "Chúng ta hẹn hò đi."

Sắc đỏ lan nhanh trên gò má mịn màng như sứ, cô chớp mắt nhìn anh: "Hôm nay, anh gặp phải chuyện gì thế?"

Cô luôn là là người phụ nữ thông minh, sắc sảo và nhạy bén. Hôm nay, quả thật anh đã gặp phải thất bại đau đớn trong công việc. Nhưng ngay lúc này, anh không muốn đề cập đến nó, chỉ hỏi ngược lại: "Em vẫn còn nhớ đến anh ta sao?"

Cô cúi đầu, ngập ngừng đáp: "Cũng không phải…"

Hôm nay, cô ngoan hiền đến lạ, làm anh dấy lên can đảm hôn lên má cô. Vậy mà cô không hề tức giận hay bỏ chạy, chỉ nhìn anh với gương mặt đỏ bừng. Phản ứng này thật sự khiến anh vui mừng khôn xiết, tim đập rộn ràng.

"Anh… bằng lòng làm tất cả vì em sao?" Cô khe khẽ cất lời trong bóng tối.

"Ừ." Anh gần như lập tức đáp.

Cô nhẹ nắm tay anh, không nói lời nào, trên gương mặt ẩn hiện chút ưu phiền và bất lực.

Lái xe rời đi, anh chợt ngẩng đầu theo bản năng. Giữa những tòa nhà cao tần nhấp nhô, san sát, dường như anh lại nhìn thấy đôi mắt kia lần nữa, đôi mắt chất chứa thù hận nhìn chòng chọc vào họ từ trong bóng tối. Anh cười khẩy, lạnh lùng nhìn về phía trước.

Trên đường cái, xe cộ qua lại như thoi đưa, ánh đèn muôn màu như dòng nước chảy xuôi trên tấm kính chắn gió. Trong lúc chờ đèn tín hiệu giao thông, một con bướm bỗng từ đâu bay đến, đậu trên nắp xe anh. Anh nhìn nó, nó cũng nhìn anh, rồi sau đó vỗ cánh bay đi. 

Lòng anh thoáng kinh hãi. Đó là con bướm anh từng thấy trong mơ.

Thanh phố Tuân nằm ở vùng phía Nam, diện tích không lớn, phong cảnh say lòng người, khí hậu ôn hòa, dễ thích nghi. Thiệu Dũng – đội trưởng Đội cảnh sát hình sự thành phố là một người đàn ông gần năm mưới tuổi nhưng vóc dáng vẫn cường tráng, khỏe mạnh, mặt mày cương nghị, mặc chiếc áo jacket đen, thần thái không thua gì mấy chàng trai trẻ. Nếu tình cờ gặp được, chắc chắn không ai có thể rời mắt trước vẻ phong đọ và đẹp lão của người đàn ông này.

Trước giờ làm việc sáng nay, Thiệu Dũng vừa tranh thủ ăn bánh bao vừa một mình đánh cờ trong văn phòng. Đây cũng là thú vui nhân lúc rảnh rỗi của ông.

Một nhân viên văn thư chạy vào báo cáo sếp: "Sếp Thiệu, phòng hành chính tổng hợp đang thống kế vật tư cần mua cho quý sau. Em đã làm theo lời sếp, đề xuất thêm áo, tất và giày cho đội rồi."

Thiệu Dũng không hề ngẩng đầu lên: "Tốt."

"Có cần gì khác không ạ?"

Thiệu Dũng đi một nước cờ mới sực nhớ: "Đúng rồi, bảo căng tin mua thêm một chút cá tươi, cải thiện bữa ăn cho anh em."

"Vâng."

Nhân viên văn thư đi ra ngoài. Thiệu Dũng chơi cờ thêm một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ. Những áng mây ngừng trôi trên nền trời xanh thẳm, dãy núi phía xa như một người đàn ông trầm tĩnh, lặng lẽ quan sát thành phố nhỏ. Thời tiết thật đẹp. Tháng trước, đội của họ vừa phá được một vụ hung án, còn bất ngờ bắt được một tội phạm truy nã cấp A từ tỉnh khác chạy trốn đến đây. Tháng này chưa có vụ án nào lớn, thiên hạ thái bình, đây là khoảng thời gian nhàn nhã hiếm hoi ưa thích của đội cảnh sát.

Nhưng trên thực tế, cuộc sống của họ có ngày nào được thanh nhàn thật ư? Lát sau, một người cảnh sát vội vàng đến gõ cửa: "Sếp, xảy ra án mạng rồi. Vừa phát hiện một thi thể nữa ở công viên Vọng Giang."

Thiệu Dũng nhanh chóng thu dọn bàn cờ, vươn vai đứng dậy: "Đi, đi xem thử."

Công viên Vọng Giang nằm ở phía Tây thành phố Tuân, chiếm trọn một khu đất rộng lớn, là nơi được người dân sống gần đó vô cùng yêu thích. Bình thường, nơi đây luôn đông đúc, tấp nập, người qua kẻ lại như nêm cối. Nhưng sáng sớm hôm nay, sau khi phát hiện ra thi thể, nhân sự ở đây đã hoảng hốt phong tỏa công viên trước giờ mở cửa, nhờ vậy mà bảo vệ được hiện trường nguyên vẹn. Khi đến nơi, Thiệu Dũng còn khen quản lý công viên làm rất tốt.

Cồn viên có bốn cổng Đông, Tây, Nam, Bắc, xung quanh được bao bọc bởi dãy tường cao, người bình thường hoàn toàn không thể trèo vào. Địa điểm phát hiện thi thể là cánh rừng sâu thuộc khu vực hẻo lánh nhất của công viên.

Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.  Nhóm cảnh sát bao vây khu rừng kín kẽ đến giọt nước  cũng không lọt. Thiệu Dũng ngồi cạnh thi thể, nhíu mày suy tư. Trước mắt ông là một con đường đá, kéo dài từ đường lớn phía xa dẫn vào trong rừng. Bên này không có cảnh sắc gì đặc biện nên ít ngươi lui tới. Do đó, thi thể rất khó bị phát hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!