Type: Nhã
Đôi mắt Bạc Cận Ngôn được quấn một lớp băng trắng. Giản Dao ngồi bên cạnh anh, đưa tay định chạm vào lại ngập ngừng rút lại.
"Anh ăn chút cháo nữa không?"
Cô khẽ hỏi.
Không cần đâu. Anh ôn hoà từ chối.
Giản Dao gật đầu, chợt nhớ đến anh không nhìn thấy, cô bèn nhẹ nhàng dìu anh tựa vào giường. Trong đầu cô bỗng loé lên ý nghĩ, nếu là ngày trước, vào những lúc thế này, hẳn anh sẽ đọc sách. Muốn em đọc sách cho anh nghe không? Câu hỏi này đã chực chờ bên môi mà cô không thể thốt nên lời.
Hai người cứ lẳng lặng ngồi như thế, cô không thấy được ánh mắt anh, không biết anh đang nghĩ gì. Rõ ràng hai người chỉ cách nhau một khoảng, nhưng cô lại có cảm giác như biển trời cách biệt.
Cận Ngôn… Cô dè dặt hỏi:
"Anh muốn ra ngoài đi dạo không?"
Bạc Cận Ngôn nghiêng đầu. Bên ngoài cửa sổ phòng bệnh có tiếng nói chuyện lao xao và tiếng chim ríu rít.
Không cần đâu.
Giọng anh vẫn ôn hoà như thế.
Giản Dao chợt thấy lòng buồn bã. Không muốn bị anh phát hiện, bèn viện cớ tránh mặt:: Em đi vệ sinh một lát.Được."
Căn phòng trở về sự yên tĩnh vốn có. Bạc Cận Ngôn hơi ngẩng đầu lên, cảm giác xung quanh tối đen thật kỳ lạ. Nó khiến lòng người trở nên hoảng loạn, luống cuống. Bởi vì bất kể ta nhìn về phía nào, đi về hướng nào, đều không biết được bước tiếp theo có rơi xuống vực sâu vạn trượng hay không.
Anh ngây người hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được cảm giác bức bối trong lòng. Vứt phăng chiếc gối dựa vào bên tay, gương mặt tái nhợt của anh vã mồ hôi lấm tấm.
Giản Dao bưng trà đến cửa trùng hợp thấy được cảnh này. Cô lặp tức đặt bình trà xuống, chạy đến nắm chặt tay anh:
"Cận Ngôn, không sao đâu... Từ từ rồi sẽ quen thôi."
Thần sắc Bạc Cận Ngôn hơi giãn ra.
Dường như mỗi lúc ở bên cô, anh đều không thể nào tức giận được. Nhưng anh quay mặt đi, chỉ ừ khe khẽ.
Giản Dao không nói lời nào. Cô không biết làm thế nào để cùng anh đối mặt với biến cố này. Bạc Cận Ngôn như lạc lối, chật vật trong thế giới tối tăm mà cô không thể bước vào.
Trong bữa ăn, Giản Dao kiên nhẫn, cẩn thận đút cho anh từng thìa. Sau đó, bắt đầu thiếp đi dưới tác dụng của thuốc. Cô cũng nằm sát bên anh. Trong mơ màng, cô cảm nhận được có người dịu dàng vuốt ve gương mặt và mái tóc mình.
Cô bất giác rúc sâu hơn vào lòng anh, vòng tay của anh lại càng siết chặt.
Cận Ngôn… Cô dịu dàng thổ lộ.
"Sau này, em sẽ là đôi mắt của anh."
Chúng ta đừng nói đến những kỹ thuật y học mới hay lời động viên của bác sĩ nữa. Anh mù một ngày, em sẽ xem bản thân như đôi mắt của anh một ngày. Anh mù nửa đời sau, em vẫn sẽ ở bên anh đến răng long đầu bạc.
Dường như có một giọt nước nóng hổi nhỏ xuống gương mặt cô. Trong căn phòng mờ tối, Giản Dao không ngẩng đầu lên, giả vờ như không hề phát hiện.
"Tử Ngộ... tìm được chưa?" Anh từ tốn hỏi.
Giản Dao thấy trái tim mình đau nhói. Cô cố gắng bình tĩnh trả lời anh: Tìm được rồi.
Anh không hỏi gì nữa, mãi sau mới nói:
"Giản Dao, anh muốn một mình yên tĩnh một thời gian."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!