Chương 33: (Vô Đề)

Type: Nhã

Chu Mạt Mạt là sinh viên khoa Hoá của Đại học Thanh Đô. Giữa cơm trưa, cô đội nắng đến phòng thí nghiệm, bất ngờ thấy một người còn đến sớm hơn mình.

Chu Mạt Mạt hỏi. "Kha Ái? Cậu đến rồi à? Mình nghĩ cậu…"

Kha Ái vẫn mang dáng vẻ trầm tính ôn hoà thường ngày, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện mắt cô hơi sưng đỏ.

"Mình không sao." Giọng Kha Ái khẽ khàng. "Chẳng qua là cảnh sát... vẫn chưa tìm được em trai mình."

Trong lòng Chu Mạt Mạt hơi rầu rĩ. Hôm trước, Kha Ái đột nhiên bị cảnh sát mời đi, doạ mọi người hoảng sợ một phen. Tuy rất kinh ngạc và nghi ngờ, nhưng mọi người đều không tin một cô gái tốt như Kha Ái lại là tội phạm. Dù mấy tháng trước, có một khoảng thời gian ngắn, tinh thần Kha Ái hơi sa sút, cũng không tham gia hoạt động cùng mọi người. Nhưng sau đó, cô ấy đã dần khôi phục trạng thái bình thường.

Hôm qua, Kha Ái trở về từ Sở Cảnh sát, nói cho mọi người biết bởi vì em trai cô ấy bị mưu sát nên cảnh sát mới mời cô đến lấy lời khai. Tất cả bạn học đều vô cùng thương cảm cho cô.

"Cậu ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày đi." Chu Mạt Mạt ân cần khuyên. "Bài tập thí nghiệm cứ để mình lo."

Kha Ái lắc đầu. "Như vậy sao được? Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, mình không thể đẩy hết mọi việc cho các cậu. Chúng ta bắt đầu thôi."

Chu Mạt Mạt gật đầu. Tuy rằng Kha Ái tính cách dịu dàng, phóng khoáng, nhưng trước nay luôn là cô gái có chủ kiến, vì vậy mà cả nam lẫn nữ đều thích cô.

"Mình vào trong quan sát, cậu trông coi ở ngoài này nhé?" Kha Ái phân công.

Chu Mạt Mạt gật đầu: "À... Được."

"Mạt Mạt." Kha Ái thoáng khựng lại. "Mình cũng muốn một mình yên tĩnh làm vài việc để phân tán sự chú ý. Nếu không mình…. sẽ nghĩ mãi đến chuyện của em trai. Trong lúc làm thí nghiệm, cậu đừng vào trong nhé!"

Chu Mạt Mạt lập tức đồng ý. Kha Ái cười cảm ơn rồi quay người đi vào trong phòng, đóng cửa lại. Chu Mạt Mạt vừa lấy mấy ống nghiệm trong ngăn tủ ra đã màn cửa sổ phòng trong bị kéo kín.

Chu Mạt Mạt không để tâm lắm. Đó là một thí nghiệm không quá phức tạp nhưng cũng không đơn giản. Thí nghiệm được chia làm hai phần: Mạt Mạt ở bên ngoài điều phối thành phần các chất hoá học, thao tác máy móc, còn Kha Ái ở trong phòng đồng thời theo dõi và ghi lại các số liệu thí nghiệm thay đổi trên máy tính rồi viết thành bài báo cáo. Cả quá trình cần đến bốn, năm giờ đồng hồ.

Công việc thao tác chính là phần cô ấy phụ trách, bên Kha Ái thì nhẹ nhàng hơn. Nghĩ đến chuyện Kha Ái gặp biến cố lớn như vậy, hôm nay phải chịu trách nhiệm phần việc cần tập trung cao độ và thao tác thí nghiệm tỉ mỉ thì không thích hợp cho lắm, cho nên Chu Mạt Mạt cảm thấy phân công như vậy hợp lý hơn. Sau đó, cô cắm cúi bắt tay vào việc.

Phòng thí nghiệm bên trong đóng kín cửa, Kha Ái ngồi thẫn thờ chốc lát. Cô ngẩng cao đầu, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Thời tiết hôm nay thật đẹp. Những áng mây trắng ngần điểm tô nền trời xanh trong vời vợi. Trên sân trường, cây cối rậm rạp, người qua kẻ lại thong thả, nhịp nhàng. Cuộc sống của họ thật yên bình và hiền hoà biết bao.

Nhưng có ai biết được có một bộ hài cốt của người nào đó được chôn sâu dưới lòng đất, một nơi không thấy ánh mặt trời. Đó là một người tử tế, chỉ vì không chịu thoả hiệp với những kẻ tham lam, ác độc và tầm thường kia mà phải chịu kết cục làm người thế mạng cho tôi. Đúng vậy, người ấy vì tôi mà chết.

Kha Ái đứng yên chốc lát, khoé môi bỗng nở nụ cười mỉa mai. Chuyện đã qua lâu như vậy, cũng được nửa năm rồi, nhưng lòng cô có thật sự bình yên? Hay là... cả đời này, cô sẽ mãi không có được một ngày bình yên nữa?

Cô vươn tay từ từ cởi cúc áo, sau đó thay chiếc áo blouse của phòng thí nghiệm đặt bên cạnh. Kha Ái, dũng cảm lên, đừng quay đầu lại nữa, hãy hướng đến cuộc sống tươi đẹp đi!

***

Hai đến ba giờ chiều, Hứa Sênh ở lì trong phòng ký túc xá, không đi ra ngoài cũng không làm bất cứ chuyện gì. Bạn cùng phòng đều đi phỏng vấn tìm việc cả. Vì vụ án Kha Thiển bị sát hại mà cô ta trở thành một trong những đối tượng tình nghi. Nhưng vì lí do sức khoẻ nên bác sĩ đề nghị cho cô ta được tại ngoại, tạm thời không bị giam giữ trong cục. Đợi sau khi điều tra rõ ràng chân tướng vụ án, ngày tháng của cô ta sẽ không con êm đềm như thế nữa.

Hứa Sên có cảm giác bản thân giống như một con rắn sắp ngủ đông, toàn thân xấu xí, không cử động nổi. Cô ta đứng bên cửa sổ, có thể nhìn thấy chiếc xe con có hai cảnh sát ngồi bên trong, trực ở dưới lầu 24/24 để bảo vệ cho mình.

Nghe nói, cảnh sát cũng bố trí như vậy dưới toà nhà của cô gái Kha Ái kia. Cảnh sát nói, đó là chị sinh đôi của Kha Thiển. Hiện tại, dù ở khía cạnh nào, hai người họ đều là đối tượng phải theo dõi đặc biệt.

Hứa Sên khẽ cắn môi. Cô ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, giống như có một tảng đá đè nặng trong lòng. Có lẽ đêm đó, bức ảnh chụp thi thể của Tưởng Học Nhiễm đã gây đả kích quá lớn cho cô ta. Cách trang điểm, tóc tai, quần áo đều là phong cách mà Kha Thiển yêu thích nhất. Chỉ có cậu ấy mới mang chấp niệm sâu nặng với những thứ đó mà thôi.

Lúc ấy, Hứa Sên và Văn Hiểu thật sự cho rằng Kha Thiển đã sống lại. Đến tận bây giờ, hai chữ "Kha Thiển" vẫn như bóng ma quanh quẩn trong lòng cô ta.

Những ngày này, Hứa Sên chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề, ngột ngạt vô cùng. Cô ta kéo cửa lại, bật hết đèn lên, sau đó chui vào chăn mỏ màng chìm vào giấc ngủ.

"Cạch…" Cánh cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân nhẹ bẫng vang lên trong không gian lặng ngắt. Âm thanh kéo Hứa Sênh ra khỏi cơn mơ chập chờn khiến cô ta choàng tỉnh.

Chẳng biết đèn trong phòng đã tắt từ bao giờ. Hứa Sênh thấy rõ một bóng người đứng bên giường. Cô ta dán mắt vào gương mặt người nọ, sợ hãi đến chết lặng. Đối phương đội mũ lưỡi trai, mặc áo phông trắng và quần đùi, để lộ xương quai xanh và bắp chân gầy guộc. Nhưng rõ ràng là cậu ấy! Đôi mắt trong veo sâu hút, cánh mũ rỉ mồ hôi, đôi mô đỏ mọng mím chặt.

"Aaaa!" Hứa Sênh hét lên thảng thốt, nhưng vừa há miệng đã bị đối phương bịt lại. Người nọ đeo găng tay, lớp cao su che kín miệng cô ta. Hứa Sênh chỉ có thể khóc gào ú ớ. Là người nhu nhược nhát gan nhưng giờ phút này, khát khao được sống thôi thúc cô ta giãy giụa kịch liệt. Hai tay Hứa Sênh đẩy mạnh lồng ngực đối phương, chạm vào bộ ngực bằng phẳng, rắn chắc. Nhưng cuối cùng, sức lực yếu ớt cũng không địch lại sự vây hãm đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!