Chương 28: (Vô Đề)

Type: Kim Ngân

Trời còn chưa sáng, Giản Dao nằm trên sô pha trong phòng nghỉ ở Sở Cảnh sát bỗng choàng tỉnh. Ngọn đèn trên bàn lan tỏa vầng sáng nhạt nhòa trong căn phòng mờ tối. Cô ngây ngốc chốc lát mới quay đầu nhìn Bạc Cận Ngôn đang tựa vào chiếc sô pha khác ngủ say.

Cô rón rén đứng dậy đi rửa mặt, Khi trở về thấy anh vẫn bất động. Dù sô pha chật hẹp, dáng ngủ của anh vẫn thẳng tắp, tay dài chân dài không biết để ở đâu, lộ ra khỏi tấm chăn.

Giản Dao mỉm cười kéo chăn đắp lại ngay ngắn cho anh.

Đúng là cô vợ nhỏ… Có tiếng nói thì thầm.

Giản Dao khẽ hỏi: Anh dậy rồi à?

Anh đưa tay kéo cô vào lòng. Hai người ôm nhau nằm trên sô pha.

Chật chết đi được. Cô than phiền.

"Theo lý thuyết, chắc chắn không hề chật." Anh điềm nhiên phân tích.

"Bởi vì em nằm trên người anh trong trạng chồng lên nhau, chúng ta luôn như vậy mà."

Giản Dao bật cười: Anh thôi đi.

Anh cũng cười. vùi mặt vào mái tóc dài của cô, dường như vẫn còn buồn ngủ.

Cô vươn tay ôm lấy gương mặt anh, ngón tay mơn trớn theo từng đường nét khôi ngô tuấn tú. Khi đầu ngón tay rê đến hầng mày lưỡi mác và phần xương mày cưng cứng, trong lòng cô lại trào dâng sự ái mộ và tình yêu thương với người đàn ông này. Dường như, tình cảm ấy mỗi ngày lại sâu đậm hơn một chút.

Anh vẫn bất động như thể không phát hiện, lại tựa hồ đang cảm nhận, lát sau mới hôn nhẹ lên đầu ngón tay cô.

Anh yêu em.

Anh nói với giọng thầm thì rất đỗi dịu dàng.

Em cũng yêu anh. Cô vùi đầu vào lồng ngực anh.

Cộc, cộc, cộc… Có người gõ cửa.

Anh kéo cô đứng dậy, sửa sang lại áo sơ mi, sau đó anh đi rửa mặt, còn cô thì ra mở cửa.

Đêm hôm khuya khoắt, trong văn phòng chỉ bật ngọn đèn nhỏ leo lét, An nham vẻ mặt ảm đạm đứng bên ngoài thông báo:

"Tưởng Học Nhiễm chết rồi."

Giản Dao hoảng hốt.

Bạc Cận Ngôn đi đến từ phía sau cô, lạnh lùng cất giọng:

"Không phải đã phái người bảo vệ rồi sao?"

"Hung thủ có chìa khóa, tự mở cửa đi vào nhà. Camera bị Tưởng Học Nhiễm cố ý che lại, lúc phát hiện thì đã muộn. Phương Thanh lập tức chạy đuổi theo nhưng không bắt được."

Bạc Cận Ngôn nhíu mày:

"Ngay cả Phương Thanh cũng không bắt được à?"

***   

Lúc bước vào căn phòng thuê của Tưởng Học Nhiễm, Giản Dao cảm thấy hơi khó chịu. Người nào nhìn thấy nạn nhân bị hóa trang thành như vậy cũng đều thấy không thoải mái. Hung thủ giống như đang dùng cái chết của nạn nhân để biểu đạt, phát tiết điều gì đó.

Quá trình tử vong của Tưởng Học Nhiễm đã được điều tra rõ. Trong phòng ngủ của cậu ta có hộ thuốc an thần, cũng điều tra được nửa năm gần đây, cậu ta có thói quen uống thuốc ngủ. Hung thủ không chỉ có chìa khóa nhà mà còn biết thói quen của cậu ta, cho nên mới lẻn vào lúc 2 giờ sáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!