Chương 27: (Vô Đề)

Type: Kim Ngân

Ra khỏi phòng thẩm vấn, cả người Phương Thanh râm ran cảm xúc hưng phấn và chấn động. Theo bản năng, anh rất muốn tìm người trò chuyện. Một mình anh tựa vào vách tường trong hành lang châm một điếu thuốc, sau đó lấy di động ra.

Một ngày đã trôi qua kể từ hôm anh đến phim trường tặng hoa cho cô ấy. Nhưng đến giờ, di động vẫn không có tin nhắn hay cuộc gọi mà anh chờ đợi. Phương Thanh hơi bực trong lòng. Hút thuốc xong, anh đứng dậy bước ra khỏi hành lang.

Anh phải tranh thủ đi điều tra vụ án này thôi.

Phương Thanh dẫn đội đến công viên Anime lần nữa. Bởi vì xảy ra vụ án hạ độc giết người nên lễ hội phải kết thúc sớm. Vẫn còn không ít người đang thu dọn đồ đạc, tháo dỡ gian hàng. Nghe đâu ban tổ chức sẽ chọn ngày khác để tổ chức lại lần nữa.

Trước kia, Phương Thanh chưa từng đến những nơi như thế này. Xung quanh đều là thiếu niên thiếu nữ thanh xuân phơi phới, ăn mặc kỳ dị phóng khoáng. Trông họ rạng rỡ, cá tính như không buồn đoái hoài đến thứ gì khác ngoài việc thể hiện cái tôi với thế giới bên ngoài.

Nhưng khiến Phương Thanh và những cảnh sát hình sự khác thật sự xúc động chính là cảnh tượng phía sau sân khấu. Những thiếu niên kia cởi bỏ bộ tóc giả, trang sức và bộ đồ diễn để khoác lên mình những chiếc áo phông giá rẻ.

Họ ngồi trên ghế nhựa, thậm chí là dưới đất, chưa kịp tẩy trang đã vội ăn ngấu nghiến hộp cơm chẳng mấy ngon lành.

Đây là một quần thể đầy sự mâu thuẫn.

Khi biểu diễn, họ được mọi người dõi mắt ngắm nhìn, hoàn toàn buông thả theo cá tính của mình, dường như không hề biết sợ hãi là gì. Song, khi trở lại cuộc sống hiện thực, họ cũng chỉ là những con người bình thường đang vất vả mưu sinh, sống mờ nhạt giữa xã hội xô bồ.

Hôm nay, anh đến đây nhằm mục đích điều tra sâu hơn, đồng thời xác minh suy đoán của Bạc Cận Ngôn. Phương Thanh hỏi thăm một chàng trai cao to có vẻ lạnh lùng ở gian triển lãm gần câu lạc bộ Nguyệt Ảnh.

"Cậu biết mấy người trong câu lạc bộ Nguyệt Ảnh không?"

Chàng trai đang đứng trước gương cởi chiếc áo giáp nặng nề ra.

"Từng gặp vài lần, không thân cho lắm."

"Họ có tổng cộng mấy người?"

"Không chú ý lắm, chừng bốn năm người gì đó."

"Hôm xảy ra vụ án, các cô cậu có thấy điều gì khác thường không?"

Chàng trai lắc đầu:

"Không có. Chúng tôi đều bận biểu diễn, không ai rảnh chú ý đến họ cả."

Phương Thanh đăm chiêu nhìn cậu ta.

"Bình thường, giữa các câu lạc bộ có hay giao lưu với nhau không?"

Không nhiều.

Cậu ta cởi áo giáp xong, đang vốc nước ở bồn rửa mặt.

"Mọi người có hoạt động thì tham gia. Câu lạc bộ của họ gần đây tham gia rất ít nên không quen thân với mấy nhóm chúng tôi. Hơn nữa, các câu lạc bộ thường xuyên có người gia nhập và rút lui mà."

Lúc này, có người đứng ngoài cửa gọi cậu ta:

"Đi thôi, xe buýt sắp đến rồi, lát nữa hết chuyến bây giờ."

Cậu ta khiêng trang phục nặng nề trên vai, hỏi Phương Thanh:

"Sếp, tôi có thể đi chưa?"

Phương Thanh gật đầu: Đi đi, cảm ơn cậu.

Mấy thanh niên này đều sống khá kham khổ. Anh nhớ năm đó, mọi việc đều được ông bố cảnh sát của mình sắp xếp cả rồi, anh cứ thi thẳng vào Đại học Công an mà không hề nghĩ ngợi nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!