Type: Lê Huyền
"Câu lạc bộ Anime Nguyệt Ảnh được thành lập hai năm trước." Phương Thanh chậm rãi tổng kết thông tin.
"Thật ra họ không đăng ký chính thức. Đây chỉ là một câu lạc bộ tự phát của mấy sinh viên yêu thích cosplay, nhưng khá có tiếng tăm trong giới."
Trong phòng họp, nhóm cảnh sát hình sự đều cúi đầu ghi chép.
"Theo dõi ba đối tượng cho biết, thành viên nòng cốt của câu lạc bộ chỉ có năm người."
Một cảnh sát hình sự góp lời: "Chúng ta đã tìm hiểu hoàn cảnh khái quát của năm người họ. Họ đều là sinh viên Đại học Nam Hoa. Tưởng Học Nhiễm và nạn nhân nữ Dung Hiểu Phòng tốt nghiệp năm ngoái, đã đi làm được gần một năm. Hứa Sênh, Văn Hiểu Hoa và nạn nhân Lục Quý tốt nghiệp năm nay.
Điều kiện kinh tế gia đình bình thường, không đủ khả năng tiếp tục theo đuổi sở thích cosplay của họ sau khi tốt nghiệp.
Studio này đang đối mặt với nguy cơ bị giải tán.Vụ án lần này có khi nào liên quan đến việc họ sắp giải tán không?
"Một nữ cảnh sát đặt ra nghi vấn. Đồng nghiệp khác nêu lên quan điểm:"Tôi cho rằng không phải. Rất nhiều sinh viên hay theo đuổi hứng thú cá nhân, nhưng đều từ bỏ sau khi tốt nghiệp. Bước vào xã hội họ sẽ trở nên thực tế hơn. Cũng không thể vì chuyện này mà giết người được, đúng không?
Hồi đi học, tôi còn tham gia ban nhạc nữa đấy. Vậy mà giờ, ngay cả một bài đơn giản cũng không chơi nổi.
"Mấy cảnh sát khác cười ồ lên, trêu chọc:"Lão Trương, không ngờ anh cũng từng mơ mộng như vậy đấy.Ha ha, còn nghệ sĩ hơn cả chúng ta.
"Phương Thanh cười xòa:"Trên thực tế, chuyện ước mơ bị chết yểu cũng không lạ lẫm gì.
"Lời này của anh khiến mọi người im lặng. Ngay cả An Nham đang cúi gằm mặt cũng ngẩng đầu lên nhìn. Một cảnh sát hình sự lâu năm thở dài."Họ chỉ là mấy đứa trẻ, học đại học theo đuổi ước mơ và sở thích của mình là chuyện rất bình thường, có ai ngờ sẽ đánh mất cả sinh mạng chứ?"
Phương Thanh tiếp tục cập nhật quá trình điều tra:
Vụ án đã xảy ra hơn tám tiếng. Kết quả điều tra sơ bộ trước mắt gồm: Năm người đều là sinh viên theo học cùng một trường đại học, gia cảnh trung bình, không có động cơ giết người rõ ràng cũng không có bằng chứng ngoại phạm. Trong móng tay của nạn nhân hay đối tượng khả nghi không có thuốc độc còn sót lại.
Ngoài ra, họ đều khẳng định không đưa chìa khóa cho người ngoài làm thêm một chìa để đột nhập.
"Mọi người đều im lặng. Một vụ án tưởng chừng đơn giản lại đang rơi vào cục diện bế tắc."Vụ án này cần phải đào sâu hơn.
"Phương Thanh nhấn mạnh."Nhưng hiện giờ có thể khẳng định, ba người họ đang che giấu bí mặt nào đó với chúng ta.
"Điều này không ai nghi ngờ cả. Một cảnh sát hình sự phân tích:"Nếu thật sự đam mê cosplay, vậy sao thời gian trước, họ lại đột nhiên vứt hết tất cả ảnh kỷ niệm của câu lạc bộ? Đúng là lạ lùng. Hơn nữa, phản ứng của ba người họ cũng không bình thường trước cái chết của bạn mình.
Ngoại trừ kinh sợ, họ dường như đang trốn tránh điều gì đó.
"Mọi người giải tán. Phương Thanh và An Nham cùng rời khỏi phòng họp. Từ đằng xa họ thấy có người ồn ào khóc lóc ở hành lang."Là gia đình của Lục Quý và Văn Hiểu Hoa.
Gia đình của những người còn lại đều ở tỉnh khác nên chưa đến kịp.
"Một đồng nghiệp tóm tắt lại tình huống."Đã bảo nó đừng chơi mấy thứ quỷ quái này mà, lo học hành, lo tìm việc làm mà nó không nghe!
"Bố của Lục Quý ngồi trong hành lang khóc tức tưởi. Ông mặc chiếc áo sơ mi khá cũ, bên trong là áo thun màu trắng mà người già Bắc Kinh thường mặc, vừa nhìn đã biết gia cảnh không dư dả. Mẹ của Lục Quý ngồi bên cạnh ông khóc thất thanh."Bây giờ hết rồi, chấm dứt rồi, con trai của tôi!Ông Lục gào lên:Cái nhà này cũng hết rồi! Lục Quý, con chơi mấy thứ đó làm gì? Tôi hận mình đã không ngăn cản nó!
Con à, nếu con lo học hành cho giỏi rồi tìm công việc ổn định thì bây giờ, bố mẹ đâu cần phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh này!
"Bố mẹ Văn Hiểu Hoa khá yên lặng, ăn mặc trông cũng tươm tất hơn. Có lẽ đang ở Cục Cảnh sát nên cả hai đều có chút căng thẳng. Họ giữ chặt một người cảnh sát hỏi liên hồi:"Khi nào Hiểu Hoa của chúng tôi có thể ra về? Bạn học nó chết thì liên quan gì tới nó?
Mau thả con tôi ra đi!
"Anh cảnh sát định an ủi hai vợ chồng, nào ngờ ông Lục ngồi bên cạnh nghe thấy bèn lao đến nắm cổ áo ông Văn:"Con trai tao chết rồi, sao con mày vẫn còn sống? Hạ độc, họ nói là hạ độc đấy. Có phải con mày làm không?
Mẹ kiếp tại sao con tao chết mà con mày vẫn còn sống sờ sờ ra đó?
"Ông Văn mặt đỏ gắt gay gắt, vùng vẫy hét lên:"Ông điên à? Con trai ông chết thì liên quan gì đến chúng tôi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!