Chương 23: (Vô Đề)

Type: Thùy Miên

Rầm! Rầm! Rầm! Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Ai vậy? Giản Dao mở cửa, thấy vẻ mặt Phó Tử Ngộ tái nhợt nhưng mắt lại đỏ hoe. Điều này làm cô giật mình. Ai có thể khiến người vốn ôn hòa, nhã nhặn phải rơi lệ thế kia?

Phó Tử Ngộ gật đầu chào Giản Dao rồi nghiêng người né tránh ánh mắt của cô. Anh đi thẳng vào nhà. Cận Ngôn đâu?

Giản Dao vội đáp: Trong thư phòng.

Phó Tử Ngộ đẩy cửa vào, Bạc Cận Ngôn đang cúi đầu xem sách. Phó Tử Ngộ giật phăng cuốn sách của anh vứt sang một bên. Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn bạn mình với ánh mắt khó hiểu.

Giọng Phó Tử Ngộ vẫn còn run run:

"Tôi… Nhìn thấy cô ấy rồi…"

Ai?

"Joe… Vũ Mông, Hàn Vũ Mông."

Bạc Cận Ngôn biến sắc, trao đổi ánh mắt với Giản Dao.

"Cậu chắc chắn nhìn thấy rõ không?" Anh gặng hỏi.

Chắc chắn! Phó Tử Ngộ gật đầu quả quyết.

"Tôi thấy rõ vô cùng. Trán, mắt, mũi đều giống hệt cô ấy… Ngay cả nốt ruồi nhỏ trên cổ cũng y như đúc. Trừ phi trên đời này có hai người giống nhau đến từng milimét." Giọng anh nghe vô cùng đau khổ.

Bạc Cận Ngôn khẽ vỗ tay ý bảo anh ngồi xuống.

Sau đó, anh lấy chai nước bên cạnh đưa cho bạn mình. Phó Tử Ngộ vặn nắp chai, uống ực một hơi rồi gục đầu nhìn chằm chằm sàn nhà bằng đôi mắt đỏ bừng. Dưới sự huấn luyện của Giản Dao, Bạc Cận Ngôn đã tiến bộ vượt bậc trong phương diện quan tâm bạn bè.

Tuy nhiên, đừng nói là Giản Dao mà ngay cả Bạc Cận Ngôn cũng chưa từng thấy dáng vẻ Phó Tử Ngộ thế này bao giờ. Cô chỉ biết im lặng ngồi bên cạnh anh.

"Cậu thấy ở đâu? Hiện giờ cô ấy đang ở chỗ nào?" Bạc Cận Ngôn từ tốn hỏi.

Phó Tử Ngộ lắc đầu.

"Tôi thấy cô ấy ở con phố mua sắm. Lúc đó… Tôi quá kinh ngạc, còn tưởng mình bị ảo giác. Khi tôi bước vào thì cô ấy đã biến mất rồi."

Anh luồn tay vào tóc mình, tỏ vẻ bất lực.

"Nhưng tôi đã hỏi nhân viên cửa hàng, quả thật có một cô gái như vậy đến mua đồ."

Bạc Cận Ngôn suy nghĩ chốc lát rồi nhìn sang Giản Dao:

"Em báo cho An Nham gom tất cả dữ liệu của camera giám sát trên con đường đó, tìm kiếm tung tích cô gái ấy."

Giản Dao lập tức đứng dậy rời đi.

Bạc Cận Ngôn cố gắng trấn an người bạn thân đang suy sụp: "Tôi sẽ nhờ bộ phận liên quan hỗ trợ, dốc hết sức tìm kiếm. Một khi phát hiện tung tích của cô ấy sẽ báo ngay cho cậu. Nhưng Kris à, tôi phải nói thật, trong tình huống năm đó, cơ hội sống sót của cô ấy vô cùng mong manh.

Cậu hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, có lẽ… Thật sự chỉ là dáng vẻ giống nhau thôi.

Phó Tử Ngộ im lặng hồi lâu mới khẽ khàng ừ một tiếng.

Lát sau, tâm trạng của anh cuối cùng đã ổn định hơn, quyết định tự mình lái xe về. Nhưng Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đều biết, người đàn ông này tối nay chắc chắn sẽ trằn trọc cả đêm.

E rằng không chỉ đêm nay, với tính tình của Phó Tử Ngộ, chỉ sợ một khoảng thời gian dài sau này, anh cũng chưa thể thoát khỏi tình trạng đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!