Chương 21: (Vô Đề)

TỪ TIỀN MẠN(*)

(*) Từ tiền mạn: Là tên một bài thơ của một nhà văn, họa sĩ Mộc Tâm, không rõ thời gian sáng tác.

Type: Thùy Miên

Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ và ấm áp ngập tràn thành phố, gió mát quấn quýt trên những mái hiên. An Nham chạy xe đạp trên con đường rợp bóng cây yên tĩnh. Cậu đeo tai nghe, đi giày thể thao, sau lưng khoác ba lô máy tính màu đen hệt như sinh viên đại học. Hôm nay thời tiết khá đẹp nên mọi hành động của cậu trông nhanh nhẹn hơn hẳn thường ngày. Khi cậu dừng xe đi vào tòa nhà Bộ Công an, anh bảo vệ còn tò mò hỏi: "Hôm nay, tâm trạng cậu tốt quá nhỉ?"

Lúc này, An Nham mới phát hiện khóe môi mình vẫn còn thấp thoáng nụ cười cong cong in trên cửa kính. Cậu lập tức mím môi khôi phục vẻ mặt bình thản, lạnh lùng.

Anh bảo vệ câm nín. Lại ra vẻ thâm trầm rồi!

An Nham đẩy cửa văn phòng ra. Bây giờ vẫn còn sớm, trong phòng không một bóng người. Cậu bật máy tính chơi game, tiện tay hack luôn nick của mấy tay game thủ khó chịu trong đó.

Cánh cửa bị đẩy ra lần nữa khiến cơn gió lạnh bất chợt ùa vào. Người đàn ông cao ráo, lạnh nhạt đưa tay giữ cửa, một cô gái nhỏ bé duyên dáng bước vào phòng, cất tiếng hỏi: "Ồ, An Nham đến rồi à?"

An Nham mất tập trung trong tích tắc, nhân vật trong game đã bị người ta giết chết. Cậu ngẩng đầu nhìn họ, gật lấy lệ: "Ừm."

Hừm. Mấy ngày nay, một mình cậu trông coi văn phòng vô cùng nhàm chán, Bạc Cận Ngôn không có ở đây, cũng chẳng có vụ án nào mới. Thậm chí cậu đã đột nhập vào hệ thống của Bộ Công an ba, bốn lần để giết thời gian rồi. Haiz, cuộc sống thật buồn tẻ.

Dù dán mắt vào màn hình nhưng khóe mắt An Nham vẫn thỉnh thoảng liếc sang nhìn họ. Bạc Cận Ngôn treo vest lên giá, xắn tay áo đi pha cà phê.

An Nham gọi với theo: "Pha cho em một cốc luôn."

Bạc Cận Ngôn dửng dưng trả lời: "Tôi chỉ pha cho Giản Dao thôi. Cậu không có tay à?"

Giản Dao ngồi xuống, lập tức cất lời: "Cận Ngôn, anh cũng pha cho cậu ấy một cốc đi, tiện tay mà."

Bạc Cận Ngôn im lặng. An Nham nhếch môi cười đắc ý.

Giản Dao đặt một hộp bánh hoa đào trước mặt cậu, cười hỏi: "Sao cậu thích ăn ngọt như vậy?"

An Nham lấy một miếng bánh trong hộp cho ngay vào miệng: "Cảm ơn chị dâu."

Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh cười khinh thường: "Chỉ trẻ con mới thích đồ ngọt."

An Nham lườm anh rồi cất luôn hộp bánh vào ngăn tủ của mình.

Chuông báo giờ làm việc bắt đầu vang lên. Hương cà phê thấm đượm cả căn phòng, ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ thành từng mảng sáng ấm áp. Đó là một ngày đẹp đẽ và yên bình. Không có vụ án mới nên Bạc Cận Ngôn dành thời gian xem lại hồ sơ, Giản Dao viết báo cáo phân tích vụ án ở thành phố cổ, còn An Nham thống kê số liệu tội phạm mới nhất năm nay.

Sau khi Bạc Cận Ngôn về nước và phá được hàng loạt các vụ án lớn, cấp trên đặc biệt thành lập Tổ chuyên án của Phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm thuộc Bộ Công an hồi đầu năm nay. Giản Dao và An Nham được xem như cấp dưới của anh, thân phận tạm thời là cảnh sát hình sự. Bình thường họ sẽ phối hợp với Cục Cảnh sát thành phố trong quá trình điều tra phá án.

Sau vụ án tên biến thái ăn thịt người Hoa tươi, tính cả vụ ở thành phố cổ thì họ đã phá được ba vụ rồi.

"Đúng rồi, tuần trước Cục trưởng Nghiêm bảo sẽ điều một cảnh sát hình sự nữa cho tổ chúng ta. À, là người từ tỉnh khác đến." An Nham lên tiếng.

"Có lý lịch không?" Bạc Cận Ngôn hỏi.

"Vẫn chưa gửi đến."

Bạc Cận Ngôn "hừ" một tiếng: "Tôi không cần mấy kẻ tầm thường."

An Nham và Giản Dao không để ý đến anh. Lát sau, anh lại tự lẩm bẩm: "Nhưng đúng là trong tay tôi không có cảnh sát hình sự thực thụ nào cả."

An Nham buồn bực nói: "Chị dâu, bảo anh ấy im đi."

Giản Dao nhất trí: "Im lặng!"

Cùng lúc đó, Phương Thanh kéo hành lý rời khỏi ga tàu hỏa Bắc Kinh. Anh thầm mắng ánh mặt trời ban trưa chói chang nhức mắt. Mới tháng Năm mà thành phố quỷ quái này đã nóng đến thế rồi. Thời tiết tệ hại như vậy thật không thể so với thành phố cổ bốn mùa xanh tươi êm dịu. Bất chợt, anh thấy mũi có phần khó chịu, liền hắt hơi một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!