Type: Thanh Thư
Tạ Mẫn có thể tìm được mảnh đất này là do tình cờ, cũng do may mắn. Bà trốn chui trốn lủi trên núi hai ngày, nếu không nhờ tư duy nhạy bén và nghị lực bền bỉ thì bà đã sớm bị cảnh sát bắt rồi. Nhưng bà biết, đó cũng là chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Nếu trước đó không tìm được Đồng Sinh, cảnh sát không có chứng cứ định tội Diêu Viễn Qua thì có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Bà liều chết cũng phải tìm bằng được con gái.
Xế chiều hôm nay, bà vô tình đi đến gần núi Tam Thanh. Không biết điều gì mách bảo hay do trùng hợp, bà nhìn thấy ba chữ Tam Thanh Quan liền bất chợt bừng tỉnh. Sau đó bà trèo lên sau núi không ngừng tìm kiếm. Một lúc sau, bà nhìn thấy khoảnh đất phủ ít lá rụng hơn so với những chỗ khác trên sườn núi.
Những năm qua, vì tìm Đồng Sinh, bà đã trải qua đủ mọi chuyện, cũng xem không ít phim phóng sự điều tra. Nhiều người khi vứt xác ở nơi hoang dã sẽ đào đất lên rồi lấp lại. Vì vậy, khoảnh đất ấy sẽ có màu sắc tươi mới hơn, cũng bằng phẳng hơn xung quanh, để lại dấu vết bị người ta chôn lấp.
Bà quỳ xuống, khẽ chạm vào nền đất bằng đôi tay phồng rộp chai sạn, chồng chéo thương tích. Sau đó, bà dùng một nhánh cây to ra sức đào bới cho đến khi xương trắng lộ ra.
Tạ Mẫn thở hổn hển, cố gắng tránh thoát khỏi sự vây hãm của Diêu Viễn Qua. Nhưng sức lực bà lớn cỡ nào cũng không thể bằng một gã đàn ông lòng dạ độc ác và thể lực cường tráng. Gã ấn bà vào thân cây, cười khoái trá rồi tiếp tục đâm từng dao vào bụng bà.
Bà cất lên tiếng kêu đau đớn, run rẩy chụp được cánh tay gã:
"Bộ xương nào... là Đồng Sinh? Là con gái Đồng Sinh của tôi?"
Diêu Viễn Qua thoáng sửng sốt, sau đó nở một nụ cười khiến Tạ Mẫn run sợ.
"Ai biết được, nhiều đứa con gái như vậy..."
Aaaa! Tạ Mẫn rú lên đau đớn. Âm thanh kia đã không còn giống người nữa mà như tiếng tru của dã thú, ngược lại làm Diêu Viễn Qua kinh hoàng. Gã lạnh lùng nhìn bà, vừa định đâm một nhát cuối cùng kết liễu bà thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ sườn núi cách đó không xa.
Diêu Viễn Qua nhanh chóng hiểu ra, vội bịt miệng Tạ Mẫn lại, gằn giọng:
"Câm miệng, chút nữa tao sẽ xử mày." Gã dùng chân hất đất và lá cây lấp lại cái hố kia nhưng không che chắn được bao nhiêu.
Gã lập tức kéo Tạ Mẫn trốn vào sơn động dưới vách đá bên cạnh.
***
Sau khi nhận được điện thoại của Tạ Mẫn, cảnh sát kỹ thuật lập tức định vị được bà đang ở phía sườn bên này của núi Tam Thanh. Nhưng bà nói xong liền tắt luôn di động nên họ không cách nào tra được vị trí chính xác. Giản Dao và hai người cảnh sát hình sự từ từ tìm kiếm dọc theo sườn núi.
Hiện có bảy, tám nhóm cảnh sát cũng chia nhau lùng sục quanh khu vực đó. Bạc Cận Ngôn và Phương Thanh ở Diêu gia nhận được tin, vội chạy đến núi Tam Thanh.
Ba người Giản Dao sắp vượt qua sườn núi bên này, xung quanh im ắng, không có gì khác thường. Có điều, cô đi được mấy bước bỗng dừng lại. Tán cây đan cài rậm rạp, không thể nhìn rõ mặt đất bên dưới.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, cô bỗng thấy ở phía đối diện chính là Tam Thanh Quan nằm trên một đường thẳng với sườn núi này. Phía dưới sườn núi vô cùng trống trải. Cô dám chắc một người đứng ờ dưới kia có thể thấy được chính điện Tam Thanh Quan một cách rõ ràng.
Giản Dao giật mình, một trực giác khác thường xông thẳng lên đầu cô. Sườn núi bên này hướng thẳng về phía chính điện của thần linh.
Đi xuống xem thử.
Cô nói với hai cảnh sát hình sự đi cùng.
Ba người trượt xuống dưới, vừa được vài bước bỗng sửng sốt. Trên mặt đất có dấu vết bị người ta đào bới. Hai cành sát đưa mắt nhìn nhau, lập tức rút súng, Họ thấp thoáng thấy những khúc xương trắng qua nhánh cây và bùn đất. Trong lòng Giản Dao bỗng trỗi dậy cơn thịnh nộ.
Đúng lúc này, một sức mạnh tập kích từ phía sau cô. Lưng Giản Dao chợt lạnh, cô không kịp quay người đã bị đối phương ghì chặt.
Một con dao găm đẫm máu kề sát cổ cô.
"Chó chết... Chó chết..." Diêu Viễn Qua chửi rủa, hơi thở ghê tởm phả vào mặt cô.
Hai cảnh sát hình sự quay người thấy cảnh tượng kinh hoàng phía sau, giận dữ quát lên:
"Thả cô ấy ra! Diêu Viễn Qua, ông đã bị bao vây, không trốn thoát được đâu."
Giản Dao đứng yên không nhúc nhích, cúi đầu nhìn bước chân rối loạn của Diêu Viễn Qua. Hiển nhiên nội tâm của gã cũng đang hoang mang, bất ổn vô cùng. Nhưng lực cánh tay của gã vẫn cực kỳ mạnh mẽ. Giản Dao bị siết cổ sắp không thở nổi nhưng không dám lộn xộn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!