Chương 17: (Vô Đề)

Type: Lê Huyền

Lúc cánh cửa Diêu gia bị đẩy ra, bà Ba Trương Cúc Phương nhìn họ với ánh mắt khó hiểu. Phương Thanh chỉ nhìn thoáng qua cô ta rồi dẫn đội đi thẳng vào trong.

Nhón cảnh sát hình sự mặc đồng phục đen, bước chân rầm rầm khiến người trong sân đều trợn tròn mắt.

Làm gì thế?

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn thấy Minh Lan với vẻ mặt phức tạp đứng trước cửa phòng, sau đó bóng dáng bà ta biến mất sau cánh cửa.

Nhóm cảnh sát nhanh chóng khống chế người trong căn viện. Khi đến phòng Diêu Viễn Qua, họ phát hiện bên trong không một bóng người, lật tung mọi ngóc ngách cũng không thu hoạch được gì.

Xảy ra chuyện gì?

Phương Thanh thấp giọng hỏi.

Một nhân viên điều tra khẽ đáp:

"Không đúng, người của chúng ra vẫn luôn theo dõi bên ngoài, Diêu Viễn Qua không hề ra khỏi cửa, sao lại không thấy đâu chứ?"

Đứng trước cửa phòng của Minh Lan, Phương Thanh thoáng tao đổi ánh mắt với Bạc Cận Ngôn rồi ra lệnh:

"Đi tìm bà ta nói chuyện thử."

"Tại sao các người tự tiện xông vào nhà tôi?"

Minh Lan ngồi trên chiếc giường Tatami cạnh cửa sổ chất vấn. Gióng như đã dự đoán từ trước, thái độ của bà ta vô cùng bình tĩnh.

Phương Thanh đáp lời:

"Đây là lệnh lục soát. Bà Minh Lan, chúng tôi có chứng cứ nghi ngờ bà có liên quan đến vụ án mất tích năm 2014 và 2015 của Chu Phương Lâm và Ninh Thiến Duệ."

Môt Minh Lan khẽ run lên, nhưng sắc mặt bà ta vẫn lạnh lùng.

"Tôi không hiểu các người nói gì, cũng không biết hai người kia là ai."

Diêu Viễn Qua đâu?

Phương Thanh gặng hỏi.

Minh Lan im thin thít, mười ngón tay được chăm sóc kỹ lưỡng đan vào nhau thật chặt. Nhưng bà ta còn đường lui nào khác sao? Không có.

"Mấy cô gái kia đang ở đâu?"

Phương Thanh quát.

Minh Lan nhìn ra ngoài cửa sổ cười bâng quơ:

"Tôi đã nói là không biết. Họ không liên quan gì đến chúng tôi, với Viễn Qua, với Diêu gia cả. Các người muốn làm loạn đến khi nào?"

"Bắt bà ta lại trước."

Phương Thanh ra lệnh.

Anh ta và Bạc Cận Ngôn đi ra khỏi phòng. Nhóm cảnh sát hình sự chạy đến lắc đầu với họ, ý bảo không tìm được. mấy bà vợ của Diêu Viễn Qua và người giúp việc đứng tập trung một chỗ cách đó không xa. Dưới sắc trời u ám, mỗi người họ đều mang vẻ mặt khác nhau.

Minh Nguyệt sắc mặt tối sầm ôm chặt con trai không nói lời nào. Khi Bạc Cận ngôn và Phương Thanh lia mắt qua, cô ta như bị điện giật, lập tức quay đầu né tránh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!