Trong phòng thẩm vấn, Diêu Viễn Qua đã khôi phục phong độ trầm tĩnh thường ngày:
"Khoảng hơn 11 giờ đêm, tôi đang trao đổi vài chuyện với Triệu Hà trong phòng thì chị Đồng bất ngờ xông vào. Triệu Hà hỏi chị ta có chuyện gì, nhưng chị ta nổi điên nhào về phía cô ấy."
Phương Thanh hỏi:
"Khi ấy, ông có phản ứng gì?"
Tôi sao? Diêu Viễn Qua đáp: "Tôi can ngăn nhưng chị Đồng không nghe. Chị ta quá khỏe, thoáng chốc đã đẩy Triệu Hà ngã xuống đất. Tôi định hô lớn gọi người đến giúp thì chị ta liền chộp lấy con dao đặt trên bàn. Sau đó, Tiểu Triệu đã bị... Chị ta giết cô ấy xong còn định quay sang giết tôi.
Lúc ấy, tôi cực kỳ phẫn nộ, lao đến đánh nhau với chị ta. Vết thương này là bị chị ta chém phải.
"Ông ta đưa cánh tay lên, lộ ra vết thương sâu hoắm. Phương Thanh gật đầu."Sau đó, hình như nghe thấy tiếng cậu cảnh sát kia chạy đến, chị ta liền bỏ chạy. Cả quá trình chính là vậy.
"Phương Thanh nghĩ ngợi một lúc, hỏi tiếp:"Lúc bà ta đâm Triệu Hà, ông đứng ở đâu?
"Diêu Viễn Qua suy nghĩ chốc lát."Tôi không nhớ rõ, chắc ở bên cạnh, cách họ vài bước.Sau khi vào phòng, bà ta đã nói gì?
"Diêu Viễn Qua hơi nhíu mày:"... Chị ta nói:
"Bọn mày sẽ không được chết tử tế, còn nói muốn giết sạch những người có tiền."
Bạc Cận Ngôn, Giản Dao và mấy cảnh sát hình sự khác chăm chú theo dõi câu chuyện từ đầu đến cuối qua tấm kính sẫm màu. Một anh cảnh sát cười khẩy:
"Vợ bé của mình bị người ta đâm ngay trước mặt, ông ta còn tránh xa mấy bước, chỉ bị thương một chút. Quả thật nhẫn tâm."
Tiếp theo, nhóm Minh Lan, Minh Nguyệt và hai người giúp việc khác trong viện lần lượt bị cảnh sát gọi lấy khẩu cung. Lời khai của họ đều thống nhất: Tối nay, Diêu Viễn Qua đến phòng Triệu Hà. Họ đều định đi ngủ nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng thét thảm thiết mới chạy đến.
Cứ thế bận rộn đến khi trời sáng. Giản Dao đứng ở hành lang nhìn bình minh ló rạng nơi chân trời. Người dân tụ tập ở trước Sở Cảnh sát không ít. Có thể tưởng tượng được, sau hôm nay, vụ án này sẽ làm náo động cả thành phố cổ lần nữa.
Một tội phạm giết người điên cuồng lẩn trốn ưong dãy núi phía sau thành phố cổ, chuyện này sẽ khiến dân chúng khủng hoảng biết nhường nào? Nhưng rốt cuộc, kẻ giết người đáng sợ hơn hay lòng người kinh tởm hơn?
Bạc Cận Ngôn đẩy cánh cửa phía sau bước ra, áo sơ mi trắng tinh, đôi mắt sáng ngời, chỉ trừ vết bầm tím chói mắt trên cổ. Nhưng anh không để tâm đến nó. Dáng vẻ anh vẫn thản nhiên, tự phụ dù trên thân thể mang vết thương khiến người ta khiếp sợ.
"Bà Bạc không cần chợp mắt chút sao?"
Anh đùa.
"Thiếu ngủ sẽ không tốt cho làn da mịn màng của em đâu. Phần còn lại là việc của cảnh sát rồi."
Giản Dao nhìn anh đầy lo lắng.
"Em làm sao có tâm trạng đi ngủ cơ chứ? Anh mau đi khám bác sĩ đi."
Bạc Cận Ngôn xoa cổ mình, hỏi lại: Trông ghê lắm hả? Khuôn mặt anh ra vẻ đăm chiêu, bất chợt khẽ cười:
"Có phải trông rất... nam tính không?"
"... Lập tức đi khám bác sĩ!"
Phòng y tế ở tầng một vô cùng yên tĩnh. Bác sĩ bôi thuốc lên cổ Bạc Cận Ngôn, dặn dò mấy ngày tới anh chỉ được ăn thức ăn dạng lỏng. Sau đó, bác sĩ xử lý nốt vết thương trên cánh tay và bên hông cho anh rồi bước ra ngoài. Lúc này, mặt trời đã lên cao, chiếu rọi căn phòng sáng rực và ấm áp.
Bạc Cận Ngôn tựa vào đầu giường bệnh nhắm mắt dưỡng thần. Giản Dao ở bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ve cổ anh, trong đôi mắt đong đầy xót xa. Anh mở mắt ra nhìn cô.
Đau không?
Cô quan tâm hỏi anh. Nhìn anh vẫn điềm nhiên như không, nhưng mỗi lần nhìn vết thương đáng sợ kia, cô lại nhớ đến tiếng thở phì phò đứt quãng toong điện thoại tối đó.
Trái tim cô chợt nhói đau, từng cơn run sợ bất chợt ập đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!