"Tất cả đều không khớp."
Giàn Dao giật mình nhìn sang Bạc Cận Ngôn, nhưng anh lại bày ra vẻ mặt nhẹ tênh, không nói lời nào.
Lúc này, Phương Thanh không nói thêm gì về chuyện vân tay.
"Giản Dao, gia đình nạn nhân Phó Vĩ đã đến, tâm trạng không ổn định lắm. Cô là chuyên gia tâm lý tội phạm, lại là phái nữ, có thể đến đây giúp chúng tôi trấn an họ không?"
Giản Dao lập tức nhận lời.
Đợi cô cúp điện thoại, Bạc Cận Ngôn gật đầu với cô. Nghĩ ngợi chốc lát, cô không yên tâm, dặn dò anh:
"Anh ngoan ngoãn ở trong phòng, đừng chạy lung tung đấy."
Bạc Cạn Ngôn cười hờ hững, dứ vào mặt mình ra ám hiệu. Giản Dao kiễng chân hôn anh, anh đáp:
"Được, nhưng từ trước đến nay, anh có chạy lung tung bao giờ đâu."
Giản Dao cạn lời.
Được rồi, tùy anh vậy!
Cô vội vàng ra cửa gọi xe rời khách sạn. Bạc Cận Ngôn thong thả đi lên tầng. Đêm nay, không khí mát mẻ, sao giăng lấp lánh trên bầu trời quang đãng. Anh đứng trên tầng hai nhìn về phía căn viện gần như bị ngọn cây che khuất dưới bóng trăng kia.
Trong tình huống bình thường, Bạc Cận Ngôn rất nghe lời Giản Dao. Sau khi trở về phòng, anh đóng kín các cửa, một mình ngồi bất động trên giường. Đầu óc bắt đầu làm việc theo cách của riêng anh, xoay chuyển cực nhanh.
Gia đình quái dị một chồng nhiều vợ, đè nén và oán hận suốt một thời gian dài. Cuồng vọng, chiếm hữu, nghiện sưu tầm? Đối tượng khá yếu đuối và dễ khống chế.
Sự bành trướng nhờ vào tiền bạc và địa vị...
…
"Phó Vĩ... có chút háo sắc, thời đại học còn đi chơi gái, từng yêu đương qua mạng."
"Gom phép năm... còn nói có thể gặp được một mối duyên kỳ ngộ."
"Anh ta còn cho tôi số QQ. Lúc ấy, mấy bác tạp vụ và nhân viên khác còn cười tôi nữa."
Thi thể bị chém hơn bốn mươi nhát, sâu đến tận xương, mặt cũng bị chém nát, cực kỳ điên cuồng.
Vừa bình tình vừa căm phẫn, khắc chế và điên cuồng, bắt nguồn từ sự đè nén lâu dài đến tột độ khiến tinh thần bị lệch lạc.
…
Trên mặt bác gái quét sân có vết thương rất mới.
Trương Cúc Phương quật chổi vào người giúp việc. Căn viện yên lặng như cái giếng chết.
Người giúp việc trơ mắt nhìn nhau.
Triệu Hà đứng bên ao cá nói:
"Tối nay, ông chủ không đến phòng tôi. Yên tâm, ông ta không đánh chị nữa đâu."
…
Bạc Cận Ngôn đi chân trần đến bên của số, cẩm lấy ống nhòm của Phương Thanh.
Căn viện im ắng lại tắt đèn rồi. Anh quan sát chốc lát, sau đó di chuyển ống nhòm sang phòng bếp. Khu vực nhà riêng của Diêu gia và khách sạn dùng chung một phòng bếp. Gần nửa đêm, nơi đó đã tối đen. Đó là một căn phòng lớn nằm tách biệt ở phía sau khách sạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!