Chương 47: Cho cậu thù lao gấp đôi

Không thu hoạch được gì, Bạch Văn Bân vô cùng bất lực, chỉ có thể dẫn em họ đi tìm gã b**n th** đã đưa thuốc mê cho họ trước đó.

Về nhà thì chắc chắn không thể về.

Hôm nay không lấy được đồ ăn, ngày mai sẽ phải đói bụng ra ngoài tìm, tình trạng chỉ càng tệ hơn từng ngày.

Cho nên hôm nay nhất định phải kiếm được lương thực.

Bạch Văn Bân nghĩ thầm, khẩu vị của anh đại b**n th** kia rất nặng, biết đâu có thể chấp nhận cái em họ nước mũi đầy mặt này...

Vân Vũ

Nhưng anh đại b**n th** kia không ở khu này, phải đi một đoạn đường khá xa mới tới được.

Bạch Văn Bân đành phải dẫn em họ chui vào bồn tắm, chèo thuyền một cách khó khăn.

Tiền Oanh Nhi thì chẳng giúp được gì, còn liên tục quấy rối. Cô ta hưng phấn nhìn xung quanh:

"He he he! Nước, nhiều nước quá!"

Vừa nói, cô ta vừa dùng tay vốc nước lên, tạt vào người Bạch Văn Bân.

"Nước! Cho anh uống nước này!"

"Tiền Oanh Nhi! Dừng tay! Có thể ngoan ngoãn một chút không?!"

Bạch Văn Bân một mình chèo thuyền đã đủ mệt, còn bị cô ta tạt thứ nước bẩn thỉu vào người, ướt sũng như gà bị vớt từ nồi canh ra.

Đặc biệt, trên người anh ta còn có vết thương, dính nước vào thì đau nhói.

Mắt anh ta đỏ hoe, một gã đàn ông cao một mét tám thế mà lại rơi lệ.

Hôm nay chắc chắn là ngày khó khăn nhất trong đời anh ta!

Bị người mình từng yêu nhục mạ, đánh đập, mất hết đồ ăn và tất cả vật tư, lại còn bị cái con em họ đột nhiên biến thành ngốc nghếch này tạt nước bẩn vào vết thương!

Đau khổ nhất là, anh ta còn không thể trùm chăn lên giường mà khóc một trận cho thỏa.

Vì làm gì có giường!

An Nam đến cái giường cũng không để lại cho anh ta!

Anh ta chịu đựng cơn đau ở vai và cánh tay, nghiến răng chèo thuyền về phía trước.

Đến khi cuối cùng cũng tới được đích, gần như là kiệt sức nằm liệt trong bồn tắm.

Lúc này trời đã bắt đầu sẩm tối, anh ta hít sâu một hơi, kéo Tiền Oanh Nhi vội vã lên bờ. Leo thêm năm tầng lầu nữa, mới tới được nhà của anh đại b**n th**.

Anh đại b**n th** nghe tiếng của anh ta mở cửa, đập vào mắt là hai khuôn mặt sưng như đầu heo.

"... Bạch Văn Bân?"

Bạch Văn Bân lệ nóng tuôn trào: Đây là người duy nhất trong số bao nhiêu cánh cửa anh ta gõ hôm nay, nhìn một cái đã nhận ra anh ta.

Anh ta xúc động nói: "Anh Trương, là em đây!"

Nói rồi, còn đẩy Tiền Oanh Nhi về phía trước: "Đây là em họ em."

Anh ta vừa khóc vừa bán thảm: "Thuốc mê anh cho rất hiệu quả, nhưng bọn em vẫn thua... Anh xem cô ấy này, bị đánh đến ngốc rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!