Triệu Bình An thấy cô ra, lập tức hớn hở đón lấy.
Hắn nhận lấy hai thùng trong tay An Nam, cười ngượng ngùng:
"Thần tượng, sao cô lại cho tôi nhiều như vậy?"
An Nam đại : Tên nhóc này có phải đang nói mỉa không?
Ai ngờ Triệu Bình An ước lượng trọng lượng, lại nói: "Hay là cô chờ một chút, tôi về nhà lấy thêm đồ cho cô đi. Một miếng vải đổi được nhiều đồ ăn như vậy, cảm giác quá chiếm tiện nghi của cô."
An Nam: ...
Nhận ra hắn không phải đang nói mỉa, An Nam ngăn hắn lại: "Không cần, cứ như vậy đi!"
Vân Vũ
Triệu Bình An nhìn cô: Thần tượng thật tốt bụng!
"Thần tượng, lần sau đồ ăn vặt nhà tôi ăn hết, tôi lại mang đồ đến đổi với cô, được không?"
An Nam nghe anh ta cứ một câu "thần tượng" một câu "thần tượng" mà nổi hết da gà:
"Tôi chắc là còn nhỏ tuổi hơn anh, cứ gọi tôi là An Nam được rồi."
"Được, thần tượng."
...
Triệu Bình An xách đồ lên, chào tạm biệt và chuẩn bị về nhà.
An Nam gọi anh ta lại: "Ê, anh không kiểm tra xem bên trong có gì à?"
Triệu Bình An cười xởi lởi: "Không cần đâu, chỉ cần là đồ ăn vặt thì mẹ tôi đều thích hết. Chị đâu thể nào nhét một đống đá vào đó được! Tôi tin tưởng nhân phẩm của thần tượng tôi mà, haha!"
An Nam nhìn bóng lưng anh ta rời đi, cứ cảm thấy cậu nhóc này hình như đầu óc có vấn đề.
Nói sao nhỉ, chính là vô cùng tích cực và lạc quan. Bất kể tình huống thế nào cũng có thể cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Đôi khi ngay cả cô cũng bị lây.....
Triệu Bình An cầm hai cái thùng carton về đến tầng cao nhất.
Hồ Thúy Lan nhận lấy đồ trong tay con trai, hỏi: "Một miếng vải rách mà đổi được ngần ấy đồ ăn à?"
Trong lòng thầm cảm thán: Cái con bé ở tầng 14 kia, tuy võ lực khá ổn nhưng đầu óc hình như không được minh mẫn cho lắm?
Người ta cho một miếng vải mà giao hết đồ ngon ra sao?
Triệu Bình An: "Mẹ biết gì chứ! Thần tượng của con phóng khoáng và tốt bụng mà! Hơn nữa, đó không phải là vải rách, đó là loại vải dệt công nghệ cao mới đấy."
"Công nghệ cao hay công nghệ thấp thì mẹ không quan tâm. Miễn là đổi được đồ ăn ngon thì đó là công nghệ tốt."
Hồ Thúy Lan vừa nói vừa cầm kéo mở thùng.
"Ôi trời đất ơi! Nhiều đồ ăn ngon thế này?!"
Bà xé một gói que cay, nhai một cách ngon lành: "Không phải mẹ nói con đâu, tích trữ nhiều lương khô như thế sao không biết tích thêm mấy thứ que cay, đồ ăn vặt!"
"Mẹ yêu quý của con ơi, mẹ xem có bộ phim tận thế sinh tồn nào mà nhân vật chính tích một đống que cay trong kho không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!