Chương 29: Tờ giấy thần bí

Tiền Oanh Nhi lớn tiếng nói: "Mọi người có nhớ lần trước nhìn thấy An Nam ở tầng 14 không? Sắc mặt cô ta tốt như vậy, trong nhà đồ ăn chắc chắn rất nhiều, nói không chừng còn có thịt nữa!"

Thịt?

Bạch Văn Bân nghe vậy, đột nhiên nhớ đến một ngày trước khi bão lớn ập đến, hắn đợi An Nam ở cửa đơn nguyên, còn nhìn thấy cô ôm một chú chó trắng trong lòng.

Mắt hắn sáng lên: "Đúng rồi, nhà An Nam còn nuôi một con chó!"

Đám đông lập tức xôn xao.

Chó?

Thịt chó?!

Trong mắt họ tinh quang rực rỡ, thèm ch** n**c dãi. Chép miệng, như thể đã được uống canh thịt chó nóng hổi.

Mặc dù trước đây mọi người đều có cái nhìn đáng sợ về An Nam, nhưng bây giờ họ đã đói đến đường cùng.

"Tổng không thể chờ c.h.ế. t đói đúng không?"

Lúc này, cho dù đối diện là tổ chức kh*ng b* "ca thận", cũng phải xông lên, huống hồ tầng 14 chỉ có một người phụ nữ sống một mình.

"Hai người họ nói đúng, chúng ta đi tầng 14!"

"Đi tầng 14! Ăn thịt chó!"

Cả đám người sôi sục lên.

Nhưng mấy người vừa bị thương ở tầng trên cùng lại không lên tiếng.

Họ hiểu rõ, nhìn có vẻ đông đúc, nhưng trên thực tế lòng người không đồng đều, khi đánh nhau chỉ có họ là phải ra sức.

Những người khác ai nấy cũng rụt rè nấp ở phía sau.

Đối phó với mẹ con tầng trên cùng chỉ biết phòng thủ thì còn không đến mức bỏ mạng. Nhưng cô gái ở tầng 14 này, khi gặp phải người, cô ta g.i.ế. c thật sự!

Vốn đã bị thương, đối đầu với nữ ma đầu ở tầng 14, không cẩn thận lại mất mạng.

Họ không ngốc đâu, vì vậy lần này, họ cũng đã khôn hơn, nấp ở phía sau.

Nhất thời không ai muốn đi lên trước, xung phong. Cả đám người hô khẩu hiệu nửa ngày, nhưng không ai bước ra khỏi cửa nhà Tôn Bằng.

Thấy vậy, Tôn Bằng đứng dậy, mở miệng nói: "Tầng 14 vẫn phải đi. Không tìm được đồ ăn nữa, chúng ta tất cả đều sẽ c.h.ế. t đói."

"Nhưng hôm nay mọi người quả thật đều vất vả, rất nhiều người đều bị thương, chúng ta về nhà nghỉ ngơi trước, dưỡng sức thật tốt. Tôi sẽ lập một phương án cụ thể, sẽ không hại ai. Sáng mai, mọi người lại cùng đi tầng 14 chia lương."

Mọi người nghe vậy đồng loạt đồng ý, ai về nhà nấy. Băng bó, mài dao, luyện quyền, ai nấy đều "lâm trận mới mài gươm", tích đủ sức muốn lấy được nhiều đồ ăn từ An Nam.

Màn đêm buông xuống.

An Nam đang ôm chú chó nằm trên sofa xem phim hài đã tải xuống, gặm cổ vịt. Phú Quý đột nhiên đứng lên, cảnh giác nhìn về phía cửa.

An Nam đi theo ánh mắt của nó đến cửa. Nằm trên cửa lắng nghe, bên ngoài quả thật có tiếng sột soạt.

"Lại có kẻ không có mắt chạy đến lén lút cạy khóa sao?"

Vân Vũ

Nghe tiếng thì số người không nhiều, An Nam lấy lưỡi lê ba cạnh từ không gian ra, nhẹ nhàng mở cửa phòng mình, đi ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!