Mọi người nghe vậy đồng loạt bình tĩnh lại, những người chưa kịp xuống tầng nhanh chóng ẩn nấp hai bên cửa.
Mắt thấy có người bị thương, mọi người càng thêm phẫn nộ. Mấy người nấp ở cạnh cửa, đứng ở góc khuất, dùng búa phá cửa càng mạnh mẽ hơn.
"Đập nát cái cửa hỏng nhà hắn!"
Còn có mấy người dùng dụng cụ cạy cửa căn 1502 đối diện:
"Mẹ con họ đều ở 1501, 1502 chắc chắn không có ai, nói không chừng toàn bộ là vật tư!"
Nhắc đến vật tư, sức lực phá cửa lớn hơn mấy lần.
Những người khác đã lùi đến cầu thang sợ bị mũi tên b.ắ. n trúng, chỉ đứng từ xa hô cổ vũ. Nhất thời lại diễn ra một màn đồng tâm hiệp lực.
Trong phòng truyền ra tiếng gầm giận dữ: "Mấy thằng nhãi ranh! Tao cho chúng mày một con đường sống mà không chịu, lão nương không khách khí nữa đâu!"
Tôn Bằng đang nấp ở góc xem người phá cửa, nghe vậy trong lòng dâng lên dự cảm không lành, vội vàng lùi về phía cầu thang.
Lúc này, lỗ b.ắ. n trên cửa đột nhiên đóng lại, sau đó truyền đến một trận tiếng máy móc vận hành.
Nguyên lai, ở vị trí lỗ bắn, một ống kim loại thô cứng b.ắ. n ra, chỉ nghe một tiếng "phụt", một lượng lớn chất lỏng từ trong ống phun ra ngoài.
"A!!"
"A! Mặt tao, đau quá!"
Tất cả những người còn ở tầng 15 đều bị chất lỏng không rõ phun trúng, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, làn da bị dính phải lập tức bị ăn mòn, hiện ra màu đen đáng sợ.
"Axit! Là axit đậm đặc!"
Cả đám người hỗn loạn, hai người đứng gần cửa nhất bị bỏng nặng, ngã xuống đất ôm mặt tru lên đau đớn.
Những người khác bị thương nhẹ hơn, vừa khóc vừa lùi về phía cầu thang.
Những người vốn đã đứng ở cầu thang, thấy cảnh tượng thảm thiết của họ không khỏi sợ hãi: "May mà vừa nãy không ở lại tầng 15!"
Tôn Bằng lùi nhanh, đã chạy đến cầu thang trước khi axit phun ra, may mắn thoát nạn. Lúc này sắc mặt hắn cũng trắng bệch, trán đầy mồ hôi.
Vân Vũ
Trong chốc lát, 1 người bị mũi tên b.ắ. n chết, 4 người bị thương, 2 người bị axit đậm đặc đốt ngã xuống đất không rõ sống chết, 5 người bị thương.
Đội ngũ ban đầu hơn hai mươi người, một nửa đã bị thương, mà còn chưa vào được cửa nhà Triệu Bình An.
Ống phun axit từ từ thu về, trong phòng truyền ra tiếng la đầy kiêu ngạo của người phụ nữ trung niên:
"Đám ngu ngốc chúng mày, ai còn dám tiến lên một bước, tao sẽ cho chúng mày biết thế nào là không ai sống sót!"
Sắc mặt mọi người khó coi, nhưng không ai dám tiến lên nữa.
Đói bụng còn có thể sống lay lắt mấy ngày, bị axit đậm đặc tạt trúng thì không phải chuyện đùa!
Chưa nói đến việc da bị ăn mòn đau đớn đến mức nào, điều đáng sợ nhất là bây giờ không có thuốc để dùng, chỉ có thể chờ vết thương nhiễm trùng, từ từ thối rữa mà chết.
Hai người ngã trên đất được người nhà đỡ chạy vội về nhà.
Những người khác tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể xám xịt rời đi.
Trong phòng 1501, Hồ Thúy Lan cười vỗ vai con trai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!