Tại căn 1302, Tôn Bằng tổ chức một cuộc họp với mọi người trong tòa nhà, bàn bạc về con đường sinh tồn.
Trừ An Nam ở tầng 14 và mẹ con Triệu Bình An ở tầng 15, tất cả mọi người đều đã có mặt. Cả đám người bụng đói kêu gào tập trung lại, người nào người nấy đều xanh xao vàng vọt.
"Hôm nay lại không ăn được gì, chúng ta thật sự sẽ c.h.ế. t đói mất."
"Còn gì đâu mà ăn, những tòa nhà văn phòng trên mặt nước đều đã bị lục soát sạch rồi."
"Dây lưng nhà tôi cũng đã ăn hết."
Tôn Bằng đầu tiên là im lặng nhìn mọi người thảo luận, đợi đến khi đám đông im lặng, hắn mới nói khẽ: "Mọi người có phát hiện không, mẹ con tầng 15 và cô An Nam tầng 14 gần như không ra ngoài tìm đồ ăn bao giờ."
Cả đám người lập tức im lặng.
Đúng rồi!
An Nam tầng 14 chỉ ra ngoài một lần, da dẻ mịn màng, sắc mặt hồng hào, đến cả tóc cũng rất bóng mượt, nhìn là biết sống rất sung sướng.
Mẹ con tầng 15 thì lại càng chưa ra ngoài lần nào.
"Nhà họ chắc chắn có rất nhiều đồ ăn! Nhiều đến mức không cần ra ngoài tìm!"
"Họ thật quá đáng, chúng ta sắp c.h.ế. t đói rồi mà nhà họ vẫn còn nhiều đồ ăn?"
"Chúng ta nên đi tìm họ chia sẻ vật tư. Đều là hàng xóm, sao có thể ích kỷ độc chiếm đồ ăn như vậy được?"
"Nhưng người phụ nữ ở tầng 14 là một kẻ sát nhân b**n th**..."
Nhắc đến An Nam, cả đám người im lặng một lúc.
Mọi người không hẹn mà cùng nhớ lại hành lang đầy máu, và anh em nhà họ Lưu trợn tròn mắt c.h.ế. t không nhắm mắt.
Ám ảnh tâm lý quá lớn.
"Hay là chúng ta đi tầng 15 trước đi..."
"Quả hồng thì phải chọn quả mềm mà nắn."
"Đúng vậy, chúng ta đi tầng 15. Nhà họ lâu như vậy chưa ra ngoài, chắc chắn tích trữ đủ cho chúng ta ăn trong một thời gian dài."
Mọi người như thấy được hy vọng sống, lập tức hùng hổ tiến về phía tầng cao nhất.
Rõ ràng là đã đói lâu rồi, nói chuyện còn không ra hơi, lúc này lại như được tiêm adrenaline vào người mà phấn khích.
"Đi tầng 15 chia lương!"
"Không cần phải đói bụng nữa!"
Trong phòng, An Nam cũng nghe thấy tiếng họ la hét ngoài hành lang.
Cô hơi nhíu mày: "Xem ra đám người này đã đói đến điên rồi."
Nhưng nếu không phải nhắm vào cô, cô cũng lười lo chuyện bao đồng. "Chỉ cần dám xông vào nhà mình, mình sẽ cho họ biết tay."
Kiếp trước đám người này cũng đã từng đến tầng 15 đòi lương thực, nhưng An Nam không tham gia, mà dẫn anh em Bạch Văn Bân ra ngoài tìm đồ.
Một là khi đó trong lòng cô vẫn còn lương tri, không muốn ỷ mạnh h.i.ế. p yếu hàng xóm.
Hai là cô cảm thấy "sói đông thịt ít". Đồ của một hộ gia đình, làm sao đủ cho nhiều người như vậy chia. Thà ra ngoài thử vận may còn hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!