Sở Bội Bội ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng: "Lúc chồng tôi rơi xuống nước, anh ở đâu?"
Tôn Bằng cứng đờ: "Cô em, quả thật là lỗi của tôi, đội trưởng không trông chừng tốt cho anh ấy."
Các hàng xóm nghe vậy, không khỏi cảm thấy cô đang gây rối vô cớ.
"Cô thật là kỳ lạ, chồng cô tự mình không cẩn thận ngã từ trên lầu xuống, liên quan gì đến lão Tôn?"
"Đúng vậy, không khéo là tâm lý anh ta kém, bị đói đến điên rồi, cố ý nhảy xuống nước lũ để kết liễu đời mình."
"Đội trưởng Tôn dẫn chúng tôi đi tìm vật tư, lại không có lương, không có nghĩa vụ phải chăm sóc chồng cô đúng không?"
Thấy các hàng xóm đều nói đỡ cho mình, đáy mắt Tôn Bằng lóe lên một tia đắc ý, nhưng miệng lại nói:
"Mọi người đừng nói vậy, xảy ra chuyện này, người nhà có cảm xúc không tốt cũng là điều dễ hiểu. Chuyện này là lỗi của tôi, sau này tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mọi thành viên trong đội."
"Lão Tôn, anh khách sáo quá."
"Đúng vậy, đội trưởng Tôn, anh đã làm rất tốt rồi. Nếu không phải có anh, chúng tôi cũng không tìm được những đồ ăn này."
Tôn Bằng trong lòng vô cùng đắc ý, nhưng miệng vẫn khiêm tốn: "Đâu có, đâu có, đều là công lao của mọi người."
Sở Bội Bội không muốn nghe những người này tâng bốc nhau nữa, cô tiến lại gần Tôn Bằng, ánh mắt sắc bén:
"Tôi biết là anh làm, anh nghĩ g.i.ế. c anh ấy rồi là có thể yên giấc sao?"
Sau đó đột nhiên lớn tiếng nói với những người khác: "Người này cùng tiểu tam g.i.ế. c hại vợ mình, còn làm thành thịt khô giấu ở trong nhà, bị chồng tôi vô tình phát hiện."
"Cho nên chồng tôi mới bị hắn cố ý diệt khẩu."
"Bây giờ các người cũng biết chuyện này, tự lo liệu đi."
Nói xong, cô nhìn Tôn Bằng một cái thật sâu, không thèm để ý đến những người này nữa, quay người lên lầu.
Đám đông im lặng trong chốc lát, sau đó lập tức ồn ào.
"Trời ơi! Đội trưởng Tôn g.i.ế. c vợ mình?"
"Còn bị Tấc Đầu phát hiện sao? Trách không được hai vợ chồng Tấc Đầu luôn đứng ở cuối đội, cách đội trưởng Tôn rất xa."
"Gần đây quả thật không thấy vợ đội trưởng Tôn."
"Tôi nói sao nhà hắn trước đây cứ có mùi thịt bay ra..."
"Tôi cũng ngửi thấy! Cứ tưởng mình đói đến mức bị ảo giác!"
"Ý mọi người là, hắn ta thật sự đã ăn..."
Mọi người ồ lên, run rẩy lùi lại mấy bước.
Sắc mặt Tôn Bằng tái mét: "Mọi người đừng nghe Sở Bội Bội nói linh tinh!"
Hắn cố gắng kiểm soát biểu cảm: "Tấc Đầu không còn, cô Sở vì quá đau buồn, tinh thần hỗn loạn, nói năng không suy nghĩ, tôi cũng có thể hiểu được."
Hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt từng người, trầm giọng nói: "Mọi người mệt mỏi cả ngày, cũng đều vất vả, mau về nhà nghỉ ngơi đi."
Trong lòng mọi người đều có một cán cân, tất nhiên không tin lời Tôn Bằng nói.
Nhưng dù sao sau này "cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy", bây giờ lại không có cách báo cảnh sát, đắc tội Tôn Bằng, vạn nhất rơi vào kết cục giống Tấc Đầu thì sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!