Chương 22: Món thịt dê xé xiên, trốn đâu cho thoát

"Nhanh nhanh nhanh! Bắt lấy chúng nó!"

"A! Mặc dù cao ốc chẳng có gì, nhưng chuyến này coi như không đến nỗi!"

"Đúng vậy, đây là hai con dê sống! Nhanh, bắt lấy chân nó!"

An Nam dừng thuyền phao lại, không đi về phía trước nữa, từ xa quan sát.

"Chắc là đám người vừa đến cao ốc kia."

Chỉ thấy phía trước mặt nước sủi bọt, vài người vây quanh hai con dê đang bơi trong nước, vô cùng phấn khích.

Trong không gian của An Nam có trữ thịt dê bò, không hứng thú tranh giành với họ. Chỉ là trong lòng có chút tò mò: "Sao ở đây lại có dê nhỉ?"

Cô nhìn hướng bơi của hai con dê, đột nhiên sáng mắt. Phía ngoài thành phố Khoan là ngoại ô, ở đó có một ngọn núi.

Khác với núi Lạc An có biệt thự ở lưng chừng núi, ngọn núi này là một ngọn núi hoang chưa từng được khai phá.

"Chắc hai con dê này không có chỗ đứng trong thành phố, nên mới đi đến ngọn núi đó."

"Đôi khi động vật thông minh hơn chúng ta tưởng, chúng có bản năng và kỹ năng sinh tồn của riêng mình."

An Nam đổi hướng mũi thuyền, khởi động thuyền phao hướng ra ngoại thành. Nếu hai con dê này có thể tìm thấy khu vực này, chắc chắn trên núi còn có những động vật khác.

"Đi qua xem sao."

Rất nhanh đến ngọn núi ngoại thành, An Nam thấy bốn bề vắng lặng, cất thuyền phao vào không gian.

Chiếc ba lô sau lưng đột nhiên xao động, là Phú Quý đang giãy giụa muốn ra ngoài.

An Nam mở ba lô, thả nó ra. Ánh mắt nó đã tỉnh táo hơn nhiều, không còn vẻ say khướt, thay vào đó là vẻ mặt phấn khích.

Nó vừa xuống đất, đã vui vẻ xoay vài vòng quanh chân An Nam, rồi chạy đi.

Vân Vũ

An Nam nhìn chú nhóc với vẻ mặt của một người mẹ hiền từ.

"Chơi là thiên tính của chó, ngay cả một con ch. ó lười như Phú Quý nhà mình cũng thích chạy nhảy trong thiên nhiên. Khổ thân nó phải ở trong phòng với mình suốt."

"Không còn cách nào khác, tận thế tàn khốc, đừng nói là chó, nhân loại có mấy ai có thể sống thoải mái như trước đây?"

"Phú Quý, đừng chạy xa quá!"

An Nam dặn dò một câu, quan sát môi trường xung quanh.

Mặc dù địa thế khu thành phố Khoan rất thấp, nhưng độ cao so với mực nước biển của ngọn núi này vẫn rất cao, vì vậy phần lớn vẫn còn lộ trên mặt nước.

Bóng dáng Phú Quý đã biến mất, sợ nó gặp phải dã thú nào đó trên núi, cô nhanh chóng đi theo lên núi.

Bên này không giống núi trong khu du lịch, không có đường nhân tạo, vì vậy đi có chút khó khăn.

An Nam lấy ra gậy leo núi từ không gian, cẩn thận leo lên, vừa leo vừa gọi chú chó đã biến mất.

Đi được một lúc lâu, cuối cùng cũng đến một nơi địa thế bằng phẳng.

Cô nhìn về phía xa, một mảng trắng xóa không rõ lắm. "Hình như chú chó nhà mình chạy đến đó."

An Nam đành kéo dài giọng gọi nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!