Người đàn ông không ngừng giãy giụa, trong lúc ý thức mơ hồ, đột nhiên nhớ đến con ch. ó của mình.
"Nếu 'Đại Hoàng' ở đây, con ch. ó trắng nhỏ kia căn bản không cắn được hắn."
"Răng của nó sắc bén, thân thể lại khỏe và linh hoạt, cô gái này chắc chắn cũng không phải đối thủ của nó."
"Trừ mình là chủ nhân, nó không sợ ai cả. Ngày đó đến khi bị hắn đánh ngất, nó cũng không phản kháng..."
"Nếu nó vẫn còn thì tốt rồi..."
Ý thức ngày càng mơ hồ, hắn như thấy Đại Hoàng đang chạy về phía mình.
An Nam thấy người đàn ông dần dần chìm xuống, khởi động thuyền phao đuổi theo người phụ nữ cuối cùng.
Người phụ nữ nghe tiếng động cơ phía sau, vừa liều mạng bơi về phía trước, vừa cầu xin: "Tha cho tôi đi! Tôi biết sai rồi!"
An Nam không nói gì, khởi động thuyền phao trực tiếp đ.â. m thẳng tới.
"Lúc đông người thì ỷ thế h.i.ế. p người, muốn cướp trang bị của cô, ăn Phú Quý nhà cô, bây giờ thua rồi mới nói mình sai à?"
Mặt nước nhanh chóng trở lại yên tĩnh, cứ như thể nhóm người đó chưa từng xuất hiện.
An Nam lấy khăn ra, lau khô người chú chó ướt sũng.
"Phú Quý, sau này không được cắn lung tung, bẩn lắm!"
"Con là con gái, phải thùy mị, biết không!"
Phú Quý ngoan ngoãn dựa vào An Nam, ư ử.
"Biết rồi!"
Lau khô người chú chó xong, cô lại cho nó vào ba lô, sau đó cất đồ lặn vào không gian để tránh lại gây ra tranh chấp.
An Nam khởi động thuyền phao, đổi hướng, đi sâu hơn vào thành phố Khoan.
Vừa nãy nghe đám người kia nói muốn đi cao ốc công nghệ, An Nam mới chợt nhớ ra, thành phố Khoan còn có một tòa cao ốc cao tầng.
Chẳng qua vị trí của cao ốc nằm ở rìa thành phố, gần như phải đi xuyên qua toàn bộ thành phố Khoan.
Nếu không có thuyền phao, chỉ dựa vào thuyền kayak, thậm chí là chậu nhựa lớn, căn bản không thể đến được đó. Vì vậy, khu vực đó có khả năng cao là chưa bị lục soát.
Những người kia vừa nãy hẳn là cũng nghĩ đến điều này, nên mới cố ý từ khu Trung Quan chạy đến.
An Nam điều khiển thuyền phao, lập tức hướng đến cao ốc công nghệ.
Đi được hai tiếng đồng hồ mới đến nơi, chỉ thấy trong dòng nước lũ mênh mông, tòa cao ốc kia lẻ loi đứng sừng sững trên mặt nước.
Trên đỉnh tòa nhà lớn, tấm biển "Cao ốc công nghệ Thái Vũ" vẫn còn lấp lánh.
Tập đoàn Thái Vũ là tập đoàn lớn thứ hai của tỉnh, chủ yếu kinh doanh sản phẩm điện tử, nhưng mấy năm nay cũng mở rộng sang nhiều ngành nghề khác.
Tòa nhà này chính là tổng hành dinh của tập đoàn ở thành phố Lâm Bắc.
An Nam từ từ tiến lại gần, thấy bốn bề vắng lặng, cô cất thuyền phao vào không gian, đeo ba lô lên và đi vào cao ốc.
Địa thế thành phố Khoan thấp, mười một tầng dưới của cao ốc đều bị ngập, chỉ có sáu tầng trên cùng còn ở trên mặt nước.
An Nam đi thẳng vào từ cửa sổ tầng 12.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!