Sau khi mất điện, khu dân cư chìm vào bóng tối, nhưng tiếng người lại ồn ào náo nhiệt.
Pin điện thoại không đủ và tín hiệu bị ngắt kết nối đã đẩy nỗi hoảng loạn tích tụ trong lòng mọi người những ngày này lên đến đỉnh điểm.
Mọi người đồng loạt mở cửa, bàn tán sôi nổi.
"Các hàng xóm, tôi có một cảm giác như trời sắp sập!"
"Điện thoại cầu cứu vốn dĩ đã không gọi được, giờ đến mạng cũng đứt!"
"Mọi người còn đồ ăn không?"
"Trận mưa này sẽ không kéo dài mãi chứ?"
Lời bàn tán xôn xao, hành lang hỗn loạn.
Cuối cùng, có người hét lên:
"Mau trữ nước đi! Lát nữa nước cũng ngừng, chỉ có thể uống nước mưa thôi."
Mọi người lập tức tản đi như chim thú, ai về nhà nấy, lấy tất cả các vật chứa có thể để hứng nước.
Lúc này, mực nước đã ngập đến sàn nhà tầng sáu.
Những hộ gia đình tầng 5 và 6 không có chỗ nương tựa là lo lắng nhất.
Họ chỉ có thể vừa chen chúc ở hành lang, vừa hối hận vì sao lúc trước không đi theo các hộ gia đình tầng dưới di tản.
Trong lòng cũng không khỏi oán trách các hàng xóm đã vô tình.
Lúc này, Tiền Oanh Nhi ở 802 đã chuyển đến nhà Bạch Văn Bân ở 801.
Hai anh em mò mẫm gộp tất cả đồ ăn lại, phát hiện chỉ còn một bát gạo và hai gói mì ăn liền.
"Văn Bân ca, cứ thế này chúng ta không cầm cự được mấy ngày đâu."
Bạch Văn Bân: "Hay là đi tìm An Nam nhờ giúp đỡ? Cô ấy thích nghiên cứu ẩm thực, trong nhà lúc nào cũng có rất nhiều đồ tích trữ."
Tiền Oanh Nhi cắn môi: "Nhưng trước đây cô ấy đối với anh như vậy..."
"Cho dù cô ấy có ý kiến gì với anh, thì cũng là người quen, đâu đến mức lúc này lại 'thấy c.h.ế. t không cứu'?"
Tiền Oanh Nhi suy nghĩ một lát: "Anh nói đúng. Hơn nữa, nước mà dâng nữa sẽ đến tầng của chúng ta, chi bằng em trực tiếp ở lại nhà cô ấy, tầng 14 an toàn hơn nhiều."
Hai người bàn bạc xong, lập tức ra cửa lên lầu.
Lên đến nơi mới phát hiện, An Nam đã khóa cửa inox của tầng 14 lại, hoàn toàn không sờ tới cửa 1402 được.
Thế là hai người đành gõ cửa hành lang.
Gõ nửa ngày cũng không thấy có người đáp lại.
Tiền Oanh Nhi chợt lóe sáng, đột nhiên nhớ ra: "Anh, cô ấy hình như có gắn thêm một cánh cửa bọc thép sau cánh cửa này."
"Gắn thêm cửa?" Bạch Văn Bân nhíu mày:
"Vậy thì cô ấy có thể không nghe thấy. Chúng ta gõ mạnh hơn đi."
Thế là hai người dồn hết sức, vung tay gõ cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!