Chương 5: (Vô Đề)

Nói xong, hắn huýt sáo một tiếng, Diêu Viễn Nghĩa liền bị người ta áp giải từ sau núi đi ra.

Tóc tai hắn rối bù, quần áo cũng bẩn thỉu, thấy ta lập tức kích động nói:

"Thư Vọng, ta biết nàng nhất định sẽ đến cứu ta."

Nước mắt hắn lưng tròng:

"Thư Vọng, ân tình của nàng đối với ta, cả đời này ta cũng không báo đáp được."

Ta qua loa đáp lại hắn vài câu, rồi thúc giục hắn lên xe ngựa. Nhưng chẳng biết làm sao, ngựa lại bị kinh động, cứ như phát điên mà bỏ chạy.

Bọn thổ phỉ thấy vậy, lập tức xông lên định bắt chúng ta.

"Con mụ này có tiền, bắt lấy nó, chúng ta còn có thể vơ vét thêm một mớ nữa."

Chúng vừa nói vừa đuổi theo.

Diêu Viễn Nghĩa sắc mặt đại biến, cũng chẳng quản đến Thúy Quyên, kéo ta liền chạy.

"Thư Vọng, bọn chúng đều là thổ phỉ, g.i.ế. c người không chớp mắt, ta tuyệt đối không thể để nàng bị chúng bắt được."

Ta theo sau Diêu Viễn Nghĩa chạy thục mạng, bọn chúng thong thả đuổi theo, cứ như lùa dê, mãi đến khi dồn chúng ta vào một thung lũng trên núi.

Diêu Viễn Nghĩa đứng trên cao nhìn một lát,

"Thư Vọng, chúng không đuổi theo nữa, giờ an toàn rồi."

"Là an toàn rồi, nhưng chúng ta làm sao quay về đây?" Ta ngồi xuống tảng đá,

"Trời tối rồi, chẳng lẽ đêm nay chúng ta phải ở ngoài này một đêm sao?"

Diêu Viễn Nghĩa lộ vẻ khó xử,

"Bây giờ ra ngoài quá nguy hiểm, đêm nay nàng chịu chút thiệt thòi, đợi trời sáng, chúng ta sẽ quay về."

Ta lặng lẽ nhìn hắn,

"Chàng chưa từng nghĩ tới, ta và chàng ở ngoài một đêm không về, sẽ hủy hoại danh tiếng sao?"

Hắn ngồi xổm trước mặt ta, ánh mắt vô cùng thâm tình,

"Thư Vọng, chúng ta sắp thành vợ chồng rồi, ta sẽ không để ý đến danh tiếng của nàng đâu. Dù nàng có trở thành bộ dạng gì, ta cũng sẽ mãi yêu nàng, không rời không bỏ."

Ta kinh ngạc nhìn hắn, một lần nữa cảm nhận được, tài ăn nói của Diêu Viễn Nghĩa, quả thực giống như ngòi bút Xuân Thu.

Chuyện ta cứu hắn, qua một hồi giải thích thâm tình của hắn, biến thành hắn không chê bai danh tiếng của ta bị hủy hoại.

Ta chợt nhớ tới kiếp trước, sau khi ta gả cho hắn, hắn dùng của hồi môn của ta mua ruộng vườn cho cha mẹ hắn, ta nói đùa rằng, số tiền này tiêu hết, ta sẽ chẳng còn gì nữa.

Hắn cũng thâm tình nói với ta như vậy, dù ta có nghèo đến đâu, hắn cũng sẽ không bỏ rơi ta.

Ta phì cười.

Cười Diêu Viễn Nghĩa, càng cười chính mình.

Nàng cười cái gì? Diêu Viễn Nghĩa ôn nhu hỏi ta.

Không có gì. Ta tránh bàn tay đang đưa tới của hắn,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!