4.
Năm ngày sau, tiểu đồng ta phái đi theo dõi Diêu Viễn Nghĩa trở về báo cáo.
"Diêu đại nhân tối qua giờ Hợi ra khỏi cửa, gặp một người đàn ông trong một con hẻm nhỏ, nhìn dáng vẻ người đàn ông đó đi đường và nói chuyện, giống như người trong cung."
Ta cười lạnh.
Diêu Viễn Nghĩa và Lương phi đều sốt ruột rồi sao?
Ta không lập tức vì hắn mà bôn ba, giúp hắn khôi phục chức quan, như vậy chuyện hắn hôm đó ở trên điện mắng Lương phi, chẳng khác nào công cốc.
Nói gì cơ?
"Không nghe rõ lắm, hình như có nhắc vài câu thúc giục Diệp tiểu thư, nếu không được thì dùng khổ nhục kế..."
Khổ nhục kế sao?
Ngày hôm sau, người hầu cận bên cạnh Diêu Viễn Nghĩa đến tìm ta, vẻ mặt đau khổ nói Diêu Viễn Nghĩa bị bệnh.
Ta bảo Thúy Quyên tiện tay lấy ít hoa quả thừa trong nhà mang theo, đến phủ Diêu gia. Đến nơi mới biết, cha mẹ của Diêu Viễn Nghĩa vậy mà cũng từ quê lên.
Thấy ta, Diêu mẫu khóc lóc nói:
"Tiểu Thư, con nhất định phải giúp Viễn Nghĩa, tuy miệng nó không nói, nhưng chúng ta biết trong lòng nó khổ sở."
Diêu phụ sa sầm mặt nói:
"Hai đứa sắp thành vợ chồng rồi, Tiểu Thư nên giúp nó, không cần phải khách sáo với nó."
"Đúng vậy, đúng vậy, đều là người một nhà. Chúng ta là phận nữ nhi, cả đời chỉ có phu quân vẻ vang, mới sống có ý nghĩa."
Cả nhà này, da mặt thật sự là dày.
Bảo ta làm việc, nói năng đương nhiên như vậy.
Ta thở dài:
"Thật ra, muốn chàng khôi phục chức quan cũng không phải không có cách."
Mắt Diêu mẫu sáng lên: Cách gì?
"Giải chuông còn phải tìm người buộc chuông, để chàng đi cầu Lương phi, chỉ cần Lương phi nương nương mở lời, chuyện này là dễ dàng."
Ta vừa nhắc đến Lương phi, ánh mắt Diêu phụ và Diêu mẫu liên tục chớp động.
Nhìn vẻ mặt của bọn họ, rõ ràng cũng biết chuyện của Diêu Viễn Nghĩa và Lương phi.
"Việc này... Hắn là ngoại thần, cầu xin Lương phi cũng không thích hợp. Vậy, Tiểu Thư, con đi cầu Hoàng hậu nương nương?"
"Cô mẫu gần đây thân thể không khỏe, sao con có thể vì những chuyện nhỏ nhặt này, để người phải lo lắng." Ta thở dài.
"Đây sao có thể là chuyện nhỏ!"
Diêu phụ vỗ bàn, tức giận nói:
"Tiền đồ của vị hôn phu tương lai của con, đó là chuyện lớn, con là nữ nhân, tầm nhìn hạn hẹp."
Ta lập tức không vui, lạnh lùng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!