Lục Phong cố gắng mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một cái màn dầy, trên mảnh vải trắng như tuyết không hề có hoa văn, sạch sẽ lộ ra chút lạnh lùng. Trong phòng hơi lạnh, thỉnh thoảng gió lùa vào, chỉ có tiếng tấm màn khẽ lay động, càng khiến căn phòng càng có vẻ yên tĩnh hơn.
Lục Phong hít sâu một hơi, cố gắng chống người ngồi dậy, nhưng vừa động, toàn thân cứ như bị xe ngựa đè ép qua, đau đến mức cơ hồ thở không ra hơi.
Lục Phong cố gắng giơ tay lên sờ người mình thử, trước ngực hắn quấn một băng vải thật dày, trên đầu cũng bị quấn kín, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Có ai không?
Lục Phong khàn giọng kêu, nhưng bốn phía vẫn yên tĩnh như trước, rõ ràng hắn nghe thấy cách vách có tiếng lật sách lại không thấy ai đáp lại.
Lục Phong thầm kinh hãi, trong đầu lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Ai đó? Lục Phong lại hỏi, giọng dần nhỏ xuống, cố gắng khiến mình có vẻ trấn định. Người nọ vẫn không lên tiếng, ngồi tại chỗ ung dung lật sách.
Đợi hồi lâu, Lục Phong cơ hồ cho là mình sẽ không nhận được câu trả lời, thì người nọ lại chậm rãi đứng lên, có tiếng kéo ghế Ken két, sau đó là tiếng bước chân của người nọ, rất nhẹ vô nhưng lại như đang giẫm lên ngực hắn.
"Bình thường ngươi hay xem những thứ này?"
Người nọ tiện tay ném quyển sách xuống giường Lục Phong. Một khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi xuất hiện, mày kiếm bén nhọn, sống mũi thẳng, khiến ngay cả người xưa nay vốn được khen là mỹ nam tử như Lục Phong cũng phải thẹn không bằng.
Nhưng khuôn mặt đó lại mang theo rất nhiều mỉa mai và ngạo mạn, nhìn xuống Lục Phong, hờ hững. Dường như trong mắt người đó vạn vật trên đời đều là kiến hôi, cơ hồ không có một chút ấm áp nào, thậm chí cả tức giận cũng không có. Một khuôn mặt đẹp những trống rỗng không khác gì mặt nạ.
Lục Phong bỗng nhiên có chút bối rối, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh. Hắn là con cháu của nhà họ Lục, dù đối mặt với bất kỳ khó khăn nào, cũng phải giữ gìn tôn nghiêm của cả gia tộc.
Người kia hình như nhìn thấu tâm tư của hắn, mỉa mai bật cười một tiếng,
"Biểu ca không biết ta?"
Lục Phong nghe vậy sững người, vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc hỏi
"Ngươi… ngươi là Bình ca nhi?" Nhà họ Hạ bị tịch thu gia sản, chỉ có Hạ đại thiếu gia chạy thoát được, mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng Lục Phong vẫn có thể nhận ra một vài đường nét của Triệu thị trên mặt hắn.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Trong lòng Lục Phong rất loạn, mơ hồ đoán ra gì đó, nhưng không dám nghĩ sâu hơn nữa, cố gắng chống tay muốn ngồi dậy.
Hạ Quân Bình rũ mắt xuống, không trả lời vấn đến của Lục Phong, chỉ lạnh lùng nói
"Ngươi bị gãy ba cái xương sườn, và xương đùi phải, còn bị thương ở đầu, nếu không muốn riết nằm trên giường nửa năm thì đàng hoàng một chút."
Lục Phong nghe vậy, lập tức bất động, hắn là người thông minh, chưa bao giờ sẽ phạm sai lầm kiểu này, dù kích động thế nào, vẫn cố giữ một chút tỉnh táo.
"Là ngươi đã cứu ta phải không?" Hắn hỏi A Vân đâu? Lục Phong vừa hỏi vừa nhìn xung quanh, mặt đầy vẻ lo lắng.
Hạ Quân Bình kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, vỗ vỗ tay áo vốn không hề có bụi, chậm rãi nói
"Lục lão gia nói ngươi bị sắc đẹp mê hoặc, không nghe lời khuyên, ở Ích Châu phí mất bốn năm, nên xin ta ra tay"giết ngươi.
Hạ Quân Bình lấy lá thư ở đầu giường ném cho Lục Phong, lạnh lùng nói
"Từ giờ ngươi là Triệu Hoài Thành, thuộc dòng thứ của nhà họ Triệu ở Nghi Đô. Còn những việc khác, ta không quan tâm!"
Lúc đầu nhà họ Hạ bị tịch thu, Lục lão gia đã giúp đưa Triệu thị ra khỏi kinh. Hạ Quân Bình mặc dù không thân với Triệu thị, nhưng dù sao cũng là thân nương, hắn phải thay Triệu thị báo đáp ân tình nên lúc này mới đáp ứng thỉnh cầu của Lục lão gia.
Lục Phong nghe vậy, biến sắc, bật người ngồi dậy, kích động níu tay Hạ Quân Bình quát
"A Vân đâu? Ngươi làm gì a Vân rồi?"
Hạ Quân Bình cúi đầu nhìn dáng vẻ kích động của Lục Phong, mặt lộ vẻ giễu cợt. Hắn ghét nhất là mấy vị công tử luôn cố tỏ vẻ trấn tĩnh, kiêu ngạo như vậy, có thể chọc giận Lục Phong khiến hắn rất vui vẻ. Hạ Quân Bình nói, giọng đầy ác ý, giống như Tu La đi ra từ địa ngục,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!