Trác Vân nhìn đứa nhỏ cố ra vẻ thiếu gia kia, thấy hơi buồn cười, nàng rất muốn biết đứa nhỏ này đang nghĩ gì trong đầu, dáng vẻ hôm nay khác hẳn vẻ âm trầm hung ác trong ngõ hẻm hôm trước.
"Người lớn nhà ngươi đâu?"
Đứa nhỏ kia thấy Trác Vân không nói, ho một tiếng, hỏi to, dáng vẻ cao ngạo, giống như nói với Trác Vân một câu đã là rất thương tình nàng.
Trác Vân thong thả kéo cái ghế tới ngồi trước mặt đứa nhỏ kia, cười nói,
"Tìm họ làm gì, trong nhà này, ta lớn nhất, ta quyết định mọi chuyện."
Trác Vân thấy đứa nhỏ kia cau mày, bèn nói tiếp, "Ta không quan tâm trước kia ngươi là gì, ăn xin hay đại thiếu gia gì cũng được, nhưng đã bước vào nhà của ta, thì tất cả đều phải nghe ta. Đói bụng, muốn ăn cơm? Cũng được!
Nhưng nhà ta không nuôi người rảnh rỗi, xem như ta làm việc thiện cứu ngươi, nhưng tiền thuốc, tiền cơm không thể cho không! Còn nữa, bộ quần áo ngươi đang mặc.... Ôi, đừng kéo, coi chừng hư.
"Trác Vân bật người dậy, giật bàn tay đang kéo quần áo của đứa nhỏ kia ra, nói to,"Nhẹ tay một thay đâu!
Quá lắm, thì phải mặc đồ của ta!
"Đứa nhỏ kia lập tức lộ vẻ mặt ghét bỏ, hung hăng trừng Trác Vân, giống như những lời này là một sự nhục nhã rất lớn."Trừng cái gì mà trừng?
"Trác Vân híp mắt, hung hăng trừng đứa nhỏ kia,"Chẳng lẽ ta nói không đúng? Ngươi được tổ tiên phù hộ mới may mắn gặp được huynh muội ta đó! Nếu là người khác, chỉ sợ đã bán ngươi đi bán từ lâu rồi.
Thời nay, loại người nào cũng có, một đứa nhỏ da thịt mềm mại như người, bán đi không nói, gặp phải kẻ độc ác hơn, sẽ lấy ngươi làm bánh bao nhân thịt người. Dù không bán đi, hôm qua sốt cao như vậy không được uống thuốc cũng ngu người thôi! Ngươi biết người bị sốt ngu là sao không?
Không nói gì hết, cũng không ăn được cơm, cứ há hốc miệng chảy nước dãi mãi......
"Sắc mặt đứa nhỏ kia xanh mét."Nhị nha, Nhị nha....
". Trác Vân đang vui vẻ khi thấy vẻ mặt xanh mét của đứa nhỏ kia thì ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng kêu của Trụ Tử. Đứa nhỏ kia nghe vậy bèn chỉ tay vào mặt Trác Vân cười ha ha,"Nhị nha....... Ha ha...... Tên xấu quá!
"Trụ Tử đẩy cửa phòng bếp bước vào, thấy đứa nhỏ kia đang cười đắc ý bèn hỏi,"Chuyện gì mà vui dữ vậy?
"Trác Vân liếc đứa nhỏ kia một cái. Đứa nhỏ kia thấy Trụ Tử bèn thu lại nụ cười phách lối, lễ phép vái chào, miệng nói,"Cám ơn ân cứu mạng của đại ca.
"Lần đầu tiên Trụ Tử được nhận lễ lớn như vậy, giật mình lùi lại mấy bước, vuốt cái ót, cười hàm hậu, nói,"Tiểu huynh đệ đừng khách sáo, chuyện nhỏ thôi! Đúng rồi, giờ ngươi đã khỏe hơn chưa? Hôm qua ngươi sốt rất cao!Cám ơn đại ca quan tâm, ta đã khỏe hơn nhiều rồi.
"Trước mặt Trụ Tử, đứa nhỏ kia rất lễ phép, có vẻ đã được đọc sách không ít năm. Trác Vân thầm nghĩ: xem ra quả nhiên đứa nhỏ này vẫn chưa biết rõ ai mới là người làm chủ trong cái nhà này. Trác Vân cười híp mắt, cắt ngang lời đứa nhỏ kia,"Tiểu huynh đệ mới vừa khỏe lên một chút, không nên đi lung tung. Đúng rồi, người bệnh không nên ăn đồ mặn nhiều dầu mỡ, phải đói mấy ngày để thanh lọc cơ thể mới có thể khỏe hoàn toàn được.
Đại ca dẫn thằng nhóc..... Tiểu huynh đệ này về giường nghỉ ngơi đi, một lát mặt trời lên, nắng rất độc, sẽ không tốt cho cơ thể........Trụ Tử đáp,Ừ......
"rồi không hỏi lại nửa câu, đã lập tức dẫn đứa nhỏ kia đi. Đứa nhỏ kia lập tức biến sắc, kinh sợ nói,"Đại ca, ta........ Ta cảm thấy, ta nên ăn chút gì đó thì tốt hơn.Không được!
"Trụ Tử nhiệt tình ngăn đứa nhỏ kia lại,"Nhị nha nói ngươi không thể ăn tức là không thể ăn! Mau về giường nằm nghỉ đi!
"Mặt đứa nhỏ kia xanh mét, ánh mắt nhìn về phía Trác Vân không còn vẻ ghét bỏ lúc trước nữa, mà mang theo sự mong đợi. Tất nhiên Trác Vân hiểu được nguyện vọng của đứa nhỏ kia, bèn phất tay một cái, để Trụ Tử dừng lại, cười híp mắt, chậm rãi hỏi,"Ngươi tên gì?Thạch Đầu.
"Đứa nhỏ kia lập tức đáp. Trác Vân không tin đứa nhỏ kia tên Thạch Đầu. Tiểu quỷ này vừa nhìn đã biết là con cháu giàu có, mà có nhà giàu nào lại đặt tên cho con mình nghe quê mùa như vậy."Là tên thật sao?
"Nàng tỏ vẻ kiên nhẫn hỏi lại. Đứa nhỏ kia rụt đầu một cái, nhưng vẫn đàng hoàng nói,"Giả.Trụ Tử cườihắc hăcnói,Tên Thạch Đầu rất dễ nhớ.
"Trác Vân quyết định không hỏi tới tại sao đứa nhỏ lại bịa ra một cái tên giả, đúng như Trụ Tử nói, tên"Thạch Đầu
"vừa dễ nhớ lại dễ gọi, như vậy là đủ, nếu nàng cứ phải hỏi cho đến cùng, lỡ lòi ra ân oán gì đó của nhà giàu, ngược lại càng thêm phiền phức."Về sau ngươi hãy ở nhà ta.
Ta cho ngươi ăn, cho ngươi uống...., ta bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm cái đó, bằng không........
"Trác Vân híp mắt, khí lạnh bao phủ khắp khuôn mặt. Thạch Đầu thấy vậy sửng sốt hồi lâu quên cả phản bác."Nghe thấy không?
"Trác Vân hỏi lại, cốc đầu Thạch Đầu một cái. Thạch Đầu nhảy dựng lên, nhìn Trác Vân với vẻ không dám tin, run rẩy hỏi,"Ngươi......... Sao ngươi dám đánh ta?Sao ta lại không dám đánh ngươi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!