Chương 6: (Vô Đề)

Trác Vân biết đại ca nàng là người dễ mềm lòng, nên mới vừa nhìn thấy "sói con" kia trong đầu nàng đã vang lên một hồi chuông cảnh báo, chỉ sợ trong nhà sẽ nhiều thêm một người.

"Tiểu huynh đệ ở đâu? Để ta đưa về." Trụ Tử nhìn "sói con" với vẻ đồng tình, nghĩ một chút, lại ngồi xổm xuống, muốn đưa tay kéo "sói con" lên.

"Sói con" vốn đang ngồi trên đất không nói một lời bỗng nhảy dựng lên như bị sét đánh, đập vào người Trụ Tử, rồi đẩy mạnh Trụ Tử một cái. Trụ Tử không kịp phản ứng, bị đẩy té ngồi trên mặt đất, trợn to mắt nhìn "sói con".

"Sói con" nhân lúc Trụ Tử đang sững sờ, chạy vụt ra khỏi ngõ hẻm như một làn khói, Trác Vân đuổi theo, chạy tới một đầu khác của ngõ hẻm, nhưng đã không thấy "sói con" đâu nữa.

"Thằng nhóc không biết điều!" Trác Vân hung hăng dậm chân, bất đắc dĩ xoay người, định đi lại đỡ Trụ Tử lên, nhưng Trụ Tử đã tự mình phủi mông ngồi dậy, lo lắng nói, "Đứa nhỏ đó bị sốt rất cao. Vừa nãy, lúc đại ca đụng vào người nó, nóng đến phỏng tay!"

Trác Vân không nói gì. d. đ? lle $qquy đôn "Sói con" mặc dù cả người đều bẩn, nhưng nàng chỉ liếc một cái đã nhận ra quần áo trên người "sói con" là gấm vóc chính tông, mười lượng bạc cũng chưa mua được một khúc, vả lại, tuy tuổi nhỏ nhưng đã có võ công như vậy, không phải nhà giàu có làm sao mời được sư phụ tốt tới dạy?

Nhưng, con cháu nhà giàu nào lại lưu lạc tới mức này? Không phải làm sai bị tịch thu nhà, thì cũng là trong nhà có biến cố bị đưa ra ngoài thôi! Dù thế nào cũng không thể dắt về!

"Làm sao bây giờ?" Trụ Tử nhìn Trác Vân với ánh mắt mong đợi.

Trác Vân day day huyệt Thái dương, "Hay là, chúng ta đi xung quanh tìm thử xem?" Đứa nhỏ kia nếu thật đang bị phát sốt như lời đại ca nàng nói, chỉ sợ cũng không chịu được bao lâu, lỡ té xỉu trên đường, sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Rốt cuộc, Trác Vân vẫn không thể trơ mắt nhìn người chết mà không cứu.

Hai huynh muội Trác Vân đi dọc theo con hẻm, vừa quẹo qua khúc cua, đã thấy "sói con" đang nằm bên chân tường, cơ thể cong lại như một cây cung, há miệng thở dốc, run rẩy cả người.

Trác Vân lập tức mềm lòng.

Trụ Tử vội vàng bế "sói con" lên, chạy nhanh ra khỏi con hẻm. Trác Vân theo sau, cố gắng kêu to, "Đại ca, chúng ta đến Đồng An Đường!"

"Sao rồi?" Trụ Tử nhìn chằm chằm Tống Duệ Văn, thấy Tống Duệ Văn cau mày, bèn sốt ruột hỏi, "Nó..... Nó sao rồi?"

Tống Duệ Văn nhìn Trụ Tử một cái, chậm rãi thu tay lại, móc ra một cái khăn từ trong lòng ngực, tỉ mỉ lau sạch tay, rồi mới từ từ nói, "Không có gì đáng ngại, chỉ là nhiễm phong hàn, uống hai thang thuốc thì khỏe lại thôi."

Trụ Tử không tin, vội la lên, "Nhiễm phong hàn còn nói là không có gì đáng ngại, Tiểu Cẩu Tử của thôn ta chết vì nhiễm phong hàn đó, còn cả Đại Vượng cũng sốt đến ngu, Vượng Tại lại nằm trên giường gần nửa tháng kìa! Ông chủ Tống có biết khám không? Nếu không, chúng tôi sẽ đi mời một đại phu khác!"

Tống Duệ Văn lập tức liếc Trụ Tử một cái, lạnh lùng nói, "Tiểu Cẩu Tử? Đại Vượng? Vượng Tài? Một bầy chó làm sao có thể so với sói? Xương cốt của "sói con" này chắc như sắt, ai bằng được?"

Trụ Tử bị Tống Duệ Văn nhìn, cảm thấy lạnh cả người, cơ hồ không nghe rõ Tống Duệ Văn đã nói gì, cúi đầu không dám nói gì nữa.

Trác Vân buồn cười chạy ra giải hòa, "Vậy làm phiền ông chủ Tống viết phương thuốc. Ta......" Nàng bỗng dừng lại, cười híp mắt, rồi mới nói tiếp, "Xin ông chủ Tống bốc thuốc cho đứa nhỏ này luôn."

Tống Duệ Văn ôn hòa nói, "Bốc thuốc thì được, nhưng tiểu cô nương phải đưa đứa nhỏ này đi." Tống Duệ Văn nhìn "sói con" đang nằm trên giường với ánh mắt ghét bỏ, lại móc khăn tay ra bắt đầu lau tay, "Trong nhà ta không có ai rảnh để trông nó."

Trác Vân đã nhận ra Tống Duệ Văn có bệnh thích sạch sẽ, thấy nàng và đại ca ăn mặc chỉnh tề mới không biểu hiện ra, nay nhìn thấy một đứa nhỏ bẩn thỉu ở trước mặt, chỉ chốc lát đã dùng hết hai cái khăn để lau tay.

Về phần Trụ Tử, từ khi bị Tống Duệ Văn liếc một cái thì không có can đảm nói chuyện với nữa, vội vàng đi theo Tống Duệ Văn vào trong lấy thuốc, xong lại ra ngoài mướn một chiếc xe trâu, ôm "sói con" lên xe, chở về nhà.

"Không ngờ ông chủ Tống lại hung như vậy!" Vừa lên xe, Trụ Tử đã "tố cáo" với Trác Vân, "Nhị nha, vừa rồi muội có thấy ánh mắt kia không, thật lạnh, lạnh tới mức đại ca thấy kinh hoàng luôn, dọa chết người!"

Trác Vân thấy buồn cười, che miệng nói, "Ông chủ Tống có bệnh thích sạch sẽ. Đứa nhỏ này dính đầy bùn bẩn, không có chỗ nào là sạch, ông chủ Tống chịu khám cho là may lắm rồi, sợ rằng cũng là vì nể tình chúng ta vừa mới gửi Nhân sâm ở Đồng An Đường. Nếu là người khác, e là đã bị đuổi ra ngoài từ sớm rồi."

Trụ Tử trợn to mắt nhìn Trác Vân, "Bệnh thích sạch sẽ là sao?"

Trác Vân, "......"

Lúc xe trâu đi qua một cửa tiệm bán lương thực, Trác Vân kêu Trụ Tử vào mua một túi bột mì và một túi gạo, đặt trên xe chở về. Trên đường về, Trác Vân dặn Trụ Tử một cách tỉ mỉ, "Đại ca không được nói với lão thái thái là chúng chúng ta bán Nhân sâm được tiền, nếu không, lão thái thái sẽ trộm hết tiền mất. Còn đứa nhỏ này, đại ca cũng đừng cho lão thái thái đụng vào, lòng dạ lão thái thái rất đen tối, ngay cả muội là tôn nữ ruột cũng có thể bán, thấy chúng ta dẫn về một đứa nhỏ ăn không ngồi rồi, chắc chắn sẽ lén xử lý nó....."

Trụ Tử mặc dù không đồng ý lắm, nhưng vẫn gật đầu.

Xe trâu vừa vào thôn đã bị mọi người vây xem. Thôn dân thấy là Trụ Tử và Trác Vân bèn lại gần chào hỏi, tò mò nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ trên xe, thấy trên xe có gạo và bột mì, đều kinh ngạc, không ít người hỏi bóng hỏi gió, "Ôi, Trụ Tử làm gì phát tài vậy?"

"Một túi bột mì không ít tiền đâu!"

Trụ Tử không biết nói dối, ngậm chặt miệng không trả lời, mặt đỏ bừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!