Trác Vân và Hạ Quân Bình vừa vào sân đã thấy Tiểu Kiều đang nói chuyện với một ma ma tuổi trung niên. Tiểu Kiều thấy hai người về, bèn đứng dậy nói
"Đúng lúc sư phụ và Thạch Đầu ca về, Thất thẩm chào luôn cho biết."
Cách đây không lâu, nữ đầu bếp trong nhà nghỉ việc, không có ai nấu cơm, mọi người khốn đốn rấtnhiều, vẫn luôn miệng nói muốn kiếm một đầu bếp khác. Trác Vân nghĩ Thất thẩm là nữ đầu bếp mới bèn cười lên tiếng chào hỏi.
Hạ Quân Bình lại biết hẳn là có liên quan tới lời dặn của mình lúc sáng Tiểu Kiều mới vội vàng mời một ma ma về. Có việc gì có một nữ nhân ra mặt cũng tốt hơn một đám nam nhân nhiều.
"Thất thẩm chỉ cần nhớ, nếu không phải người do bọn ta dẫn về, thì ai cũng không cho vào nhà, nhất là nữ nhi." Tiểu Kiều sợ Thất thẩm không biết, nghĩ một chút lại cố ý dặn dò "Giống như nhà họ Tiếu sát vách nhà chúng ta, trong nhà chỉ có một quả phụ và hai tử nữ, đại cô nương đã tới tuổi cập kê.
Nhà họ rất nhiệt tình, mỗi ngày đều qua nhà chúng ta tặng đồ ăn. Cả nhà ta chỉ có nam nhi, một cô nương ra ra vào vào mãi cũng không hay, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì rất khó giải quyết.
"Thất thẩm từng làm trong nhà giàu, có thủ đoạn gì mà chưa thấy qua, nghe Tiểu Kiều nói, lập tức hiểu ngay, vừa thầm khinh bỉ chiêu trò của nhà sát vách, vừa vỗ ngực lên tiếng"Kiều ca nhi yên tâm, có thẩm canh cửa, mấy kẻ bậy bạ gì đó đừng hòng vào được trong nhà.
"Thất thẩm vừa nói vừa lặng lẽ chú ý Trác Vân và Hạ Quân Bình, thầm khen, dáng vẻ và khí độ của hai người ngay cả con cháu nhà quan cũng không bằng, khó trách có những cô nương không biết xấu hổ tự động nhào vào. Tiểu Kiều chợt nhớ ra gì đó, nghiêng đầu nói với Hạ Quân Bình,"Thạch đầu ca, nếu cô nương nhà sát vách lại đưa đồ ăn sang, chúng ta có nhận không?
"Hạ Quân Bình cười nói"Nhận chứ, sao lại không!
Có điều, nay chúng ta đã có Thất thẩm, không sợ thiếu đồ ăn nữa, nhận rồi cũng phân cho hàng xóm xung quanh một ít, phải cho mọi người trong hẻm đều biết đó là do Tiếu cô nương có lòng tốt tặng mới được!"
Chiêu này rất hay!
Thất thẩm thầm khen Hạ Quân Bình một câu, nghĩ, Hạ Quân Bình nhìn có vẻ hiền lành, không ngờ lại rất khôn lanh, nếu làm vậy, chắc chắn cả hẻm sẽ biết Tiếu cô nương kia lỗ mãng, lời ra tiếng vào, chỉ nước bọt không cũng đủ khiến cô nương ta chết đuối. di. kễn. đàn.l; oê qu. ươý. đôn. Quan trọng hơn nếu sau này có xảy ra chuyện gì, sợ rằng mọi người cũng sẽ không tin cô nương ta nữa.
Lúc này, Trác Vân mới nhận ra có điểm không thích hợp, vừa vào phòng đã hỏi Hạ Quân Bình
"Tiếu cô nương gì đó là thế nào? Sao lại khẩn trương như vậy, còn mời một ma ma tới?"
Hạ Quân Bình bèn kể tỉ mỉ cho nàng nghe, rồi lắc đầu nói "Sáng sớm ta có gặp cô nương kia, vừa nhìn đã thấy có vẻ là lạ.
Nếu là cô nhi quả phụ, đáng lẽ hành động phải càng giữ ý mới đúng, nàng ta thì trời đã lạnh còn mặc một bộ váy mỏng đỏ tươi, để lộ cả áo yếm viền gấm bên trong, lúc bước đi cứ uốn éo lung tung, đôi mắt lại liếc qua liếc lại không an phận, chỗ nào giống một cô nương đàng hoàng?
Ta bèn hỏi Trụ Tử đại ca thử, quả nhiên, nàng ta hận không thể mỗi ngày chạy ba lượt qua nhà chúng ta, hết cho canh lại tới điểm tâm!
"Trác Vân phì cười, quét mắt qua người Hạ Quân Bình một cái, che miệng nói"Hừ, mắt ngươi thật tốt! Ngay cả người ta mặc đồ trong màu gì cũng nhìn thấy rõ ghê!
Còn nhìn chằm chằm vào eo người ta, có đưa tay ướm thử xem eo nhỏ của Tiếu cô nương đủ một vòng tay hay không không?
"Hạ Quân Bình chỉ nhìn nàng một cái, nói nhỏ"Mặt nàng ta thế nào ta có nhìn kỹ đâu, bị nàng ta liếc một cái, đã cảm giác khó chịu cả người, chỗ nào còn tâm tư nhìn chằm chằm eo của nàng ta.
Thật ra ta rất muốn thử ôm eo nhỏ của một người, đáng tiếc người ta lại không cho."
Trác Vân trừng Hạ Quân Bình một cái, vừa xô vừa đẩy hắn ra khỏi phòng, mắng nhỏ một câu, rồi hung hăng đóng cửa phòng lại. Hạ Quân Bình bị đuổi ra cũng không tức giận, sờ lỗ mũi một cái, lắc đầu đi tìm Tiểu Kiều nói chuyện.
Buổi tối, Thất thẩm thể hiện tài năng, nấu một bàn đồ ăn hoành tráng. Mọi người vừa ăn vừa luôn miệng khen ngon. Hạ Quân Bình thấy có đủ mặt mọi người lại dặn dò một lần nữa,
"Mọi người nhớ cách xa nhà họ Tiếu kia một chút! Một là không cho Tiếu cô nương gì đó vào cửa, hai là không được đi vào nhà họ. Nhớ cho kỹ, dù người ta có nói cái gì, ngay cả nói có người chết, cũng không được bước qua cổng nhà nàng ta!"
Mọi người đã nghe Hạ Quân Bình dặn dò một lần lúc sáng, nay nghe lại lần nữa, nhưng cũng không chê Hạ Quân Bình dài dòng, chỉ nghĩ phải nhớ kỹ chuyện này.
Vừa ăn cơm tối xong, còn chưa kịp dọn dẹp, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, mọi người đều yên lặng hướng mắt nhìn sang Thất thẩm. Thất thẩm lập tức đứng dậy, vừa đi ra cửa vừa xắn tay áo, hắng giọng nói to,
"Ai vậy? Giờ này là giờ nào mà còn tới gõ cửa, có để cho người ta nghỉ ngơi hay không đây!"
Bên ngoài không có tiếng trả lời, mọi người nhìn nhau, đoán là Tiếu cô nương lại tới, thì bỗng nghe thấy tiếng Tống Duệ Văn,
"Trác Vân có đây không?"
Mọi người nghe vậy cười ồ lên, Thất thẩm biết người ngoài cửa là người quen, bèn cười mở cửa, cung kính nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!