Chương 46: (Vô Đề)

Hạ Quân Bình ngủ thẳng một giấc tới sáng, lúc tỉnh dậy, người làm trong phủ Thứ Sử đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng.

Hạ Quân Bình cũng không khách sáo, ăn hai chén cháo và ba đĩa điểm tâm, thấy lửng bụng rồi mới lau miệng, thong thả hỏi

"Lục đại thiếu đã dậy chưa?"

Tên sai vặt vội đáp

"Đại thiếu gia say rượu chưa tỉnh, giờ vẫn đang nằm nghỉ."

Hạ Quân Bình lộ vẻ tiếc nuối

"Đã vậy, ta về trước, hôm khác sẽ đến phủ ôn chuyện với biểu ca sau."

Lúc Hạ Quân Bình ra khỏi phủ Thử Sử, trên đường đang có chợ sáng. Hắn xếp hàng mua cho được bánh bao và đậu hủ Trác Vân thích ăn, rồi cẩn thận bưng nguyên một tô to về.

Hạ Quân Bình vừa tới cửa, đúng lúc có người chạy ra đụng phải, cái tô trong tay lung lay một hồi, may mắn không rớt xuống đất, nhưng vẫn bắn chút nước ướt một mảng lớn trên quần áo hắn.

"Thật xin lỗi, xin lỗi!...." Ngươi kia luôn miệng xin lỗi, vội vàng móc khăn tay ra muốn giúp Hạ Quân Bình lau quần áo.

Hạ Quân Bình nhanh chóng lui về sau một bước, tay của cô nương kia rơi vào khoảng không, lúng túng dừng lại, mắt hơi đỏ lên, nói

"Xin lỗi công tử, là do ta hấp tấp không nhìn rõ có người đi vào."

Hạ Quân Bình cũng không nhìn cô nương kia lấy một cái, chỉ nói Không sao rồi xoay người vào viện. Cô nương kia nhìn theo bóng lưng Hạ Quân Bình hồi lâu, sau đó hít sâu một hơi, bước đi với vẻ mặt không cam lòng.

Hạ Quân Bình vừa vào viện đã thấy Trụ Tử và huynh đệ Tiểu Sơn đang ngồi ở bàn đá ăn gì đó. Trụ Tử thấy Hạ Quân Bình về, bèn nói

"Thạch Đầu mau tới đây, có đồ ăn ngon này! Tiếu cô nương ở cách vách sang tặng đồ ăn sáng, mùi vị không tệ….." Trụ Tử thấy cái tô trong tay Hạ Quân Bình, lập tức nhảy dựng lên, vui vẻ nói

"Ngươi mua đậu hủ ở nhà Lưu a bà bên phố đông sao?"

Đậu hủ nhà Lưu a bà bên phố đông nổi tiếng khắp thành Ích Châu, mỗi sáng sớm người xếp hàng chờ mua kéo dài hết cả phố, quan trọng là dù có xếp hàng cũng chưa chắc mua được. diễn. đà. nvn. lê. qudhý. đô'. n Bọn Trụ Tử đều thích ăn, nhưng lại làm biếng đi xếp hàng cả buổi chỉ để mua một chén đậu hủ nên thôi.

A Vân đâu?

Hạ Quân Bình ngồi xuống, hết nhìn đông lại nhìn tây tìm kiếm Trác Vân, không thấy nàng thì thất vọng hỏi

"Chưa dậ à, để đệ đi kêu nàng dậy."

A Vân ra ngoài rồi.

Trụ Tử tự múc cho mình một chén đậu hủ to, vội vàng húp vào không sợ bỏng miệng,

"Lão Tống sắp thành thân, a Vân nói chưa chuẩn bị đủ đồ, nên sáng sớm đã chạy ra phố."

Hạ Quân Bình vừa rồi còn tinh thần sáng láng, nghe vậy bỗng yên tĩnh hẳn. Huynh đệ Tiểu Sơn tất nhiên biết tâm tư của Hạ Quân Bình, cười trộm một tiếng, nhỏ giọng xúi

"Đệ biết a Vân đi đâu, Thạch Đầu ca muốn đi tìm không?"

Mắt Hạ Quân Bình sáng lên, giả bộ ho nhẹ hai tiếng, hỏi, Nàng đi đâu rồi?

Đức Phong Lâu Tiểu Sơn cười nói

"Hôm qua đệ nghe sư phụ nói! Đúng rồi, sao tối qua Thạch Đầu ca không về, không phải bị cô nương xinh đẹp nhà nào mê hoặc rồi chứ?"

Trụ Tử nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn Hạ Quân Bình với ánh mắt dò xét. Hạ Quân Bình tức giận vỗ đầu Tiểu Sơn một cái

"Ngươi đừng hại ta! Tối qua ta ngủ lại phủ Thứ Sử! Lục đại thiếu là biểu ca của ta, chúng ta đã nhiều năm không gặp, nay vui quá nên uống hơi nhiều, đành nghỉ lại đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!