Những việc cần giải quyết sau khi chiêu an thật ra không liên quan gì đến Trác Vân. Người tài bên cạnh Yến thế tử rất nhiều, lúc trước hắn nhất quyết đòi lên núi cũng vì để giành công, nay tất nhiên sẽ chỉ huy thuộc hạ của mình làm việc.
Bởi vì còn phải đánh Quảng Nguyên, việc chiêu an núi Võ tạm thời không công bố rộng rãi, người biết chỉ giới hạn trong số mười tinh binh đi theo Yến thế tử lên núi, còn lại binh lính dưới chân núi và số lính mượn từ nơi khác đều không biết gì cho đến nửa đêm ngày hôm đó, Yến thế tử đột nhiên hạ lệnh tấn công lên núi Võ.
Binh lính mượn từ Quảng Nguyên bị đẩy lên đằng trước, mơ hồ tấn công vào sơn trại, sau đó bị tập kích từ hai phía, trở tay không kịp.
Thành Quảng Nguyên xem như khá yên bình, nên những binh lính này bình thường chỉ dám bắt nạt dân chúng một tí, chứ chưa chân chính đánh trận bao giờ, vừa gặp phải kẻ địch mạnh đã lập tức sợ choáng váng, bị đánh chỉ một phần nhỏ, chủ yếu vẫn là dưới tình hình cấp bách, sợ hãi xô đẩy rồi giẫm đạp nhau mà chết.
Đến khi cục diện được khống chế, kiểm kê lại thấy có ba mươi người bị giẫm chết, còn lại hơn trăm người bị đủ loại vết thương. Yến thế tử thấy không ưa bọn họ, vung tay lên, để Mạnh lão đầu nhốt tất cả vào nhà tù sau núi.
Tuy chỉ là thắng trận đầu, nhưng đã đủ để người chư bao giờ dẫn binh đi đánh trận như Yến thế tử hưng phấn không thôi, dù suốt đêm không ngủ ngày hôm sau tinh thần vẫn sáng láng như thường, vui vẻ ra sảnh lớn bàn bạc với mọi người làm sao tấn công vào thành Quảng Nguyên.
Yến thế tử không muốn tặng công lao sắp tới tay cho ba trăm tinh binh của vương phủ, nên chỉ gọi mấy thị vệ thân cận tới bàn chuyện công thành, còn ra sức thuyết phục Hạ Quân Bình dẫn binh đánh tiên phong. diễn. danllfêq/, luýdôn A Bành muốn nhận việc này, nhưng bị Yến thế tử liếc, nói
"Chỉ với mớ võ như mèo quào của ngươi? Ngay cả Tùng ca nhi cũng không bằng còn đòi dẫn quân tiên phong! Lá gan thì nhỏ hơn cả hạt bắp, lúc đánh nhau, coi chừng bị dọa tới mức không dám nhúc nhích! Chẳng phải làm ta mất mặt thêm sao?!"
A Bành vuốt mặt, chẳng biết xấu hổ nói
"Sợ gì, thuộc hạ sẽ núp kỹ sau lưng Bình ca nhi và Phương cô nương, cứ để hai người họ đánh, mắc gì gặp nguy hiểm?"
Hoành ca nhi và Trần Thanh Tùng đều nhìn A Bành với ánh mắt xem thường. Yến thế tử cũng khinh bỉ nói
"Ngươi nghĩ hay lắm, muốn trốn sau lưng Bình ca nhi và Vân muội muội? Nằm mơ đi! Ngươi trốn chỗ đó, vậy ta trốn ở đâu? Chẳng lẽ bản thế tử còn phải cầm đao vọt ra đằng trước giết địch? Ngu ngốc!"
Mọi người nghe vậy, đồng thời im lặng hết.
Trác Vân dở khóc dở cười hỏi
"Xin hỏi thế tử, ta đồng ý đi theo các ngươi công thành lúc nào vậy?"
Yến thế tử thuận thế nói "Bình ca nhi muốn làm tiên phong, chẳng lẽ ngươi đứng một bên nhìn, không sợ hắn xảy ra chuyện sao? Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, ngộ nhỡ bị thương thật, chẳng phải ngươi sẽ hối hận muốn chết?
Dù sao hai người đều là cao thủ, đám binh trong thành Quảng Nguyên rất hỗn tạp, không đủ uy hiếp! Thêm ba trăm tinh binh của vương phủ, không sợ không công được thành Quảng Nguyên!
"Trác Vân chỉ biết đỡ trán. Hạ Quân Bình thì lại rất thoải mái, chỉ nghĩ tới việc được đứng chung một chỗ với Trác Vân là đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức ra chiến trường với nàng, không chờ nàng đáp lời, đã nói to"Đều nghe thế tử phân phó!
"Trác Vân dở khóc dở cười nhìn Hạ Quân Bình,"Rốt cuộc mấy người có từng đi đánh trận chưa? Có biết đánh trận chân chính là sao không?
"Mọi người đều đồng loạt lắc đầu. Trác Vân bèn nói"Nếu vậy, sao không đổi một tướng quân có kinh nghiệm chỉ huy? Dù không dẫn đại tướng quân theo, thì ít nhất cũng phải có thống lĩnh chứ?
"Yến thế tử ấp úng nói"Đó là người của phụ vương ta, dù chiếm được Quảng Nguyên, tất cả công lao đều thuộc về họ mất!
"Lần này, Yến thế tử quyết tâm phải lập được công to để được Yến vương bằng con mắt khác. Trác Vân tức giận nói"Rõ ràng có thể không đánh vẫn thắng, thế tử lại cứ muốn đánh nhau, dù thành công, Yến vương biết được cũng sẽ không khen đâu!
"Tất cả sự chú ý của Yến thế tử đều tập trung vào mấy chữ"Không đánh vẫn thắng
", lập tức trợn to mắt, nhìn chằm chằm Trác Vân, kích động hỏi,"Vân muội muội có kế gì? Mau nói xem làm sao không đánh vẫn thắng?
Nếu thành công, bản thế tử nhất định sẽ trọng thưởng!
"Trác Vân luôn có ý nhường hết công lao cho Hạ Quân Bình bèn kéo Hạ Quân Bình ra, nghiêm mặt nói"Bình ca nhi, ngươi nói đi!
"Hạ Quân Bình sao lại không hiểu ý nàng, nở nụ cười dịu dàng"Nghe a Vân nói vậy, trong đầu ta bỗng nảy ra một ý…..Chỉ vậy thôi?
"Yến thế tử nghe Hạ Quân Bình xong, vui mừng nói"Nếu kế này thành công, ta không phải tốn một binh một tướng nào cũng có thể chiếm được Quảng Nguyên!
Công lao lớn như vậy, đại ca lòng dạ hẹp hòi của ta không ghen tỵ chết mới là lạ!
"A Bành kích động chen miệng,"Đây chính là kế mượn đất làm đường trong binh thư sao?Mỹ nhân kế?Mỹ cái đầu ngươi đó!Được rồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!