Chương 41: (Vô Đề)

Mặc dù Trác Vân không hiểu ý của Yến thế tử nhưng cũng không tiếp tục từ chối, chỉ cười cười đổi đề tài

"Thế tử định xử trí Quách lão nhị thế nào?"

Yến thế tử nhấc chân đá Quách lão nhị đang hôn mê nằm trên đất một cái, khinh thường nói

"Ta và Bình ca nhi sẽ kéo hắn về doanh trại trước. Hắn dám phục kích bản thế tử, nếu không cho hắn biết tay, sẽ tưởng ta dễ bắt nạt! Về phần Mạnh lão đầu, hôm nay xảy ra chuyện này, việc chiêu an….." Yến thế tử cố ý nhìn Trác Vân một cái, nhưng vẫn không thấy được bất kỳ thay đổi nào trên mặt nàng, hậm hực nói

"Chuyện chiêu an phải nhanh chóng thực hiện để tránh tiết lộ tin tức, truyền tới tai Tri huyện Quảng Nguyên."

Trác Vân gật đầu đồng ý.

Hạ Quân Bình vẫn muốn khuyên Trác Vân đi theo mình bèn nói

"A Vân, hôm nay ngươi làm bị thương nhiều người như vậy, lúc về Mạnh tiền bối có trách tội không? Hay là ngươi hãy theo ta xuống núi, bằng không, để những tên kia về tố cáo trước, không chừng Mạnh tiền bối sẽ hiểu lầm ngươi!"

Trác Vân lắc đầu nói

"Ta không về, Mạnh tiền bối mới càng dễ hiểu lầm!" Vấn đề không chỉ là Mạnh lão đầu có tin hay không, trên núi còn rất nhiều huynh đệ khác, nay Quách lão nhị bị bắt, nếu nàng không về, chẳng phải càng gây nghi ngờ thêm?

Hạ Quân Bình tìm không ra cớ nào để khuyên Trác Vân, đành nhìn nàng với vẻ bất đắc dĩ, cúi đầu nói

"Vậy ngươi vẫn ở trên núi à? Hay là, chờ xong chuyện này, ta đưa ngươi về Ích Châu!"

Yến thế tử thấy Hạ Quân Bình vừa rồi còn đánh nhau như Tu La, giờ lại ra vẻ tội nghiệp, lén chậc chậc hai tiếng, sợ bị Hạ Quân Bình trả thù, phải cố nén không cười nhạo, nhỏ giọng nhắc nhở

"Ta nói này, chuyện ở Nghi Đô ngươi cũng chưa giải quyết xong đúng không? Triệu thẩm chỉ biết ngươi đi theo ta trừ thổ phỉ, thổ phỉ diệt xong rồi, ngươi lại bỏ chạy mất, ta biết phải nói gì với Triệu thẩm đây?"

Hạ Quân Bình liếc Yến thế tử một cái, ý bảo tránh qua một bên, nhưng Yến thế tử vẫn không đi, kéo cổ áo Quách lão nhị nói

"Nếu chúng ta không xuống núi ngay, chần chờ lát nữa trời sẽ tối mất! Ngộ nhỡ Mạnh lão đầu đổi ý kêu vài chục người tới bắt, lúc đó ngay cả Vân muội muội cũng không đấu nổi!"

Trác Vân cũng vội nói

"Thế tử nói rất có lý, chúng ta mau xuống núi thôi!" Dứt lời, nàng dẫn đầu đi trước.

Lúc này Hạ Quân Bình đành hậm hực đi theo.

Yến thế tử kéo lê Quách lão nhị xuống núi, thấy nặng quá bèn kêu Hạ Quân Bình giúp

"Bình ca nhi mau tới giúp ta một tay! Tên này nặng quá! Không ngờ thế tử ta cũng có ngày phải…….."

Ba người vất vả lắm mới xuống tới chân núi.

Mấy thị vệ đã sốt ruột tới độ đi vòng quanh, thấy ba người thì lập tức tiến lên đón.

Ôi, ai vậy? A Bành thấy Quách lão nhị mình đầy thương tích bị kéo tới, bèn ngồi xổm xuống nhìn, nói

"Dù có bắt cóc đòi tiền, thì cũng phải kiếm một cô nương xinh đẹp chứ! Bắt lão già thối hoắc xấu xí xuống làm gì? Không lẽ đây là Đại đương gia của núi Võ ?! Nhìn chẳng khác gì một tên nông dân, không hề uy phong chút nào!"

Yến thế tử lạnh lùng cười

"Ngươi cảm thấy hắn không uy phong? Có giỏi thì cởi trói đánh một trận với hắn đi, xem hắn có uy phong hay không?"

A Bành nghe vậy lập tức đàng hoàng lại.

Hai mắt Trần Thanh Tùng sáng rực, nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình, vẻ mặt sùng bái

"Đây là…… do Hạ đại ca bắt về?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!