Chương 36: (Vô Đề)

Nha dịch kia lục soát khắp nhà trọ một lần cũng không tìm ra kẻ khả nghi, đành đi chỗ khác tìm tiếp. Trác Vân thân thiện hẹn nhóm nha dịch lần tới vào thành uống rượu, lại tự mình tiễn ra khỏi cửa chính, chờ bọn họ mất bóng trên đường mới xoay vào sảnh lớn lại.

Mạnh lão đầu híp mắt nhìn Trác Vân, ánh mắt sắc bén như đao, quan sát Trác Vân từ đầu đến chân, nói "Thì ra là người nhà lão La, không biết tiểu ca nhi sao lại nhận ra lão phu?"

Trác Vân cười nói "Mạnh tiền bối chưa từng gặp tại hạ, nhưng tại hạ đã từng thấy ngài." Trác Vân nhìn quanh một vòng rồi đề nghị, "Nơi này nhiều người khó nói chuyện, không bằng chúng ta lên lầu trên?"

Mạnh lão đầu gật đầu đồng ý, mấy nam tử đi còn lại cũng đi theo phía sau. Lúc lên lầu thỉnh thoảng lại nhìn Trác Vân mấy lần với ánh mắt đề phòng.

Nhóm người vào phòng, đóng cửa lại, lúc này Trác Vân mới chắp tay với Mạnh lão đầu nói "Vãn bối Phương Trác Vân, bái kiến Mạnh tiền bối! Vừa rồi tình huống nguy cấp, vãn bối đành làm liều, nếu có gì mạo phạm, mong Mạnh tiền bối chớ để bụng!"

Mạnh lão đầu vuốt râu cười nói "Tiểu huynh đệ khách sáo rồi! Mới nãy nếu không có tiểu huynh đệ, sợ rằng lúc này bọn ta đã đánh nhau đến máu chảy đầu rơi. Tuy chúng ta không sợ đánh nhau, nhưng nếu làm lớn chuyện cũng chẳng được lợi lộc gì. Đúng rồi, tiểu huynh đệ với lão La có quan hệ thế nào? Tại sao lại biết lão phu?" Nhất là việc Trác Vân biết tên nữ nhi lão khiến lão rất cảnh giác.

Trác Vân đáp, "La lão có ơn cứu mạng với vãn bối, vãn bối lại từng ở núi Phương Đầu một đoạn thời gian được La lão dạy dỗ, năm ngoái còn đi Quảng Nguyên với La lão, nên mới được nhìn thấy tiền bối một lần. Những chuyện kia đều do La lão kể cho vãn bối nghe, nếu không vãn bối cũng chẳng biết được nhiều như vậy!"

Mạnh lão đầu nghe vậy vẫn chưa tin hẳn, hỏi lòng vòng một ít chuyện về núi Phương Đầu. Trác Vân đều trả lời hết, ngay cả mấy con ngựa của La lão tên gì cũng nói được. Lúc này, Mạnh lão đầu mới chịu tin, cười nói "Lão phu đã nhiều năm không gặp lão La, nên không biết lão ấy đã thu một đệ tử. Tiểu huynh đệ thông minh như vậy, coi như lão La có người kế nghiệp rồi!" Dứt lời, Mạnh lão đầu lại nhớ tới nữ nhi vốn yếu ớt từ bé của mình, cảm khái một hồi.

Trác Vân khiêm tốn đáp "Vãn bối cũng không thường ở trên núi, đa số thời gian đều ở Ích Châu làm ăn, tính ra cũng đã lâu chưa về đó lại. Lần này là vì đắc tội với một thiếu gia ở Ích Châu mới định đi tránh nạn một khoảng thời gian, vốn muốn đi núi Phương Đầu, không ngờ trên đường lại gặp tiền bối."

Mạnh lão đầu nghe vậy, mắt sáng lên, cười nói "Núi Phương Đầu cách Ích Châu khá xa, đến đó cũng phải hơn nửa tháng, dù sao ngươi cũng không có việc gì quan trọng không bằng hãy đến núi Võ của ta chơi! Quảng Nguyên cách đây không xa, cỡi ngựa chỉ mất hai ba ngày, đợi bên Ích Châu yên ổn rồi thì muốn về lúc nào cũng được!"

Trác Vân nghĩ một lát, thấy có lý, bèn đồng ý.

Lại nói bên Nghi Đô, Hạ Quân Bình đã đi vòng vòng trước cửa phủ Ngô tướng quân mấy ngày nay, nhưng rốt cuộc vẫn không có dũng khí chạy vào tìm Ngô tướng quân hỏi cho rõ ràng, trong đầu rất loạn, đã vài ngày ngủ không ngon.

Hôm đó, Hạ Quân Bình lại vòng vo nửa ngày trước cổng phủ Ngô tướng quân, lúc về nhà, nghe người làm nói có thư từ Ích Châu tới thì đầu tiên là vui mừng, sau lại ỉu xìu.

Hắn gửi thư rất nhiều, lần nào cũng thao thao bất tuyệt như ông cụ non, viết xong, lại mong chờ hồi âm của Trác Vân. Lần đầu tiên nhận được hồi âm, hắn vui mừng suýt trợt chân té, lúc mở ra xem mới biết tuy đều là chữ của Trác Vân nhưng giọng điệu kia rõ ràng là của Trụ Tử đại ca. Hắn đọc tỉ mỉ hai lần, vẫn không phát hiện ra một câu nào của Trác Vân, bỗng thấy thất vọng cực độ, không cười cả một ngày.

Thư từ Ích Châu vẫn thấy nặng như mấy lần trước, nhưng Hạ Quân Bình cũng không vội vã mở ra xem, tiện tay ném đại lên bàn sách, để nguyên quần áo, nằm vật xuống giường.

Hạ Quân Bình cảm thấy rất khổ não, chuyện Ngô tướng quân và Triệu thị cứ như một ngọn núi đè nặng trong lòng, khiến hắn cảm thấy hít thở không thông. Thật ra, Hạ Quân Bình không hi vọng Triệu thị tái giá, tuy Hạ phụ đã qua đời năm năm, nhưng trong lòng hắn, Triệu thị vẫn là người nhà họ Hạ, là mẫu thân của hắn. lêqj/. uysdomhn Nếu Triệu thị gả cho Ngô tướng quân, nhà họ Hạ sẽ chỉ còn lại một mình hắn, chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy vô cùng thê thảm rồi.

Nhưng dù sao Triệu thị vẫn còn trẻ, tương lai còn thật nhiều năm, nếu trơ mắt nhìn mẫu thân cô đơn tới già, Hạ Quân Bình lại cảm thấy mình thật ích kỷ.

Nếu là Trác Vân, nàng sẽ làm sao đây? Hạ Quân Bình cau mày suy nghĩ, với tính tình của Trác Vân, quy củ gì đó đều là mây bay, chắc chắn nàng sẽ đi hỏi thẳng mẫu thân xem rốt cuộc có thích Ngô tướng quân hay không, nhưng, hắn là một nam hài tử, đi hỏi vậy có thích hợp?

Người ngoài nhìn vào có nói hắn bán mẫu cầu vinh? Hạ Quân Bình cảm thấy, ở đây chuyện gì cũng phức tạp rắc rồi, chẳng tự do như lúc ở Ích Châu. Hạ Quân Bình cuộn mình trong chăn, lăn qua lăn lại, vô tình, rơi thẳng xuống giường…….

Phiền chết! Hạ Quân Bình thở phì phò, ôm chăn ngồi dậy, hận không thể lặp tức bay về lại Ích Châu.

"Biểu thiếu gia……" Ngoài cửa, người làm báo, "Yến thế tử đến, đang ở phòng khách…." Hắn chưa nói xong, Hạ Quân Bình đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Yến thế tử dẫn theo một đám thích khóc vào nhà, nói to "Hạ Quân Bình, ngươi có rảnh không……"

Yến thế tử thấy Hạ Quân Bình đang ngồi trên đất với vẻ mặt mơ hồ thì lập tức ôm bụng cười to, vừa cười vừa chỉ vào mặt Hạ Quân Bình nói "Ngươi…… ngươi…… bị rớt giường….. ha ha…… cười chết ta!"

Mấy tên thích khóc kia thấy vậy, cũng ôm bụng cười to. Chỉ có Trần Thanh Tùng là cố nén không phát ra tiếng, kìm đến đỏ bừng cả mặt. Kể từ lần trước bị Hạ Quân Bình suýt nữa rạch thủng bụng, Trần Thanh Tùng rất kính sợ Hạ Quân Bình, dù thấy dáng vẻ ngây ngốc của Hạ Quân Bình vẫn không dám chê cười.

Hạ Quân Bình lạnh lùng nói "Cười xong chưa?" vừa nói vừa ôm chăn đứng lên, thản nhiên ngồi lại lên giường, giống như chưa từng xảy ra việc gì.

Lúc này Yến thế tử mới nhớ ra mình tới đây là có việc cần nhờ, vội vàng nén cười, cố tỏ vẻ nghiêm túc nói "Ta nghe Hoài An nói gần đây ngươi rất rảnh, mới lại đây nhờ ngươi giúp một chuyện."

Yến thế tử không chờ Hạ Quân Bình mở miệng từ chối, đã tiếp tục nói "Ngươi đừng từ chối vội, ta biết hiện tại ngươi không muốn đến vương phủ làm việc cho ta, nên chỉ nhờ ngươi giúp mấy ngày thôi. Bên cạnh ta thật sự là không có người được việc mới nghĩ tới ngươi, đợi mọi chuyện xong xuôi, ngươi muốn đi đâu thì đi, dù muốn đi Ích Châu cưới cọp….." Yến thế tử suýt thốt ra hai chữ "cọp mẹ", nhưng kịp dừng lại, sém cắn trúng đầu lưỡi "Cưới người ngươi thích, chắc chắn bản thế tử cũng sẽ ra mặt nói giúp ngươi. Nếu có phụ vương đứng ra, hẳn là cô nương kia cũng cảm thấy hãnh diện đúng không?"

Mới đầu Hạ Quân Bình không thèm quan tâm nhưng nghe tới chỗ này thì chân mày lập tức dãn ra.

Tuy Triệu thị không phản đối hắn thích Trác Vân, nhưng những người còn lại trong nhà họ Triệu chưa chắn đều đồng ý, dù gì cũng là cữu cữu ruột, nếu khiến bọn họ buồn lòng, tất nhiên Triệu thị cũng không vui nổi, ngày sau Trác Vân vào cửa càng khó sống.

"Thế tử muốn tại hạ làm gì?" Hạ Quân Bình hỏi. Hạ Quân Bình cảm thấy rất kỳ lạ, tuy bản lĩnh của hắn không kém, nhưng trong vương phủ thiếu gì nhân tài, không đến mức Yến thế tử phải nhờ một người ngoài như hắn giúp một tay chứ?

Yến thế tử vui vẻ tiến lên vỗ vai Hạ Quân Bình cười nói "Quân Bình chớ gấp, sáng mai ta sẽ nói rõ cho ngươi biết! Chờ chúng ta chiến thắng trở về, ta nhất định sẽ nói phụ vương ban thưởng lớn cho ngươi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!