Phỏng đoán của Triệu thị chẳng mấy chốc đã được chứng thực. Buổi tối, lúc Triệu thị và Hạ Quân Bình nói chuyện riêng với nhau, Hạ Quân Bình rốt cuộc ấp a ấp úng nói tới chuyện của Trác Vân.
Triệu thị là người từng trải, thấy vẻ mặt ngượng ngùng của nhi tử, lập tức đoán được, cười hỏi,
"Cô nương kia bao nhiêu tuổi?"
"Nhỏ hơn hài nhi nửa tuổi."
Hạ Quân Bình ngượng ngùng nói, nhưng không muốn giấu giếm mẫu thân, bèn đỏ mặt nói nhỏ "Trác Vân rất tốt, rất xinh, lại không phải là kẻ quê mùa không có kiến thức. Lúc hài nhi mới tới, nhà Trác Vân rất nghèo, nhưng nàng đã bỏ tiền ra mua quần áo mùa đông cho hài nhi, còn mình lại mặc toàn quần áo cũ.
Đúng rồi, Trác Vân có thể cỡi ngựa bắn cung, tài cỡi ngựa bắn cung của hài nhi cũng là do nàng dạy!
"Triệu thị nghe vậy, ngạc nhiên hỏi,"Phương cô nương chẳng lẽ là con cháu nhà võ tướng?
"Hạ Quân Bình lắc đầu,"Hài nhi đã hỏi, Trác Vân nói là do một đạo sĩ dạy cho từ rất lâu trước kia. Trác Vân rất thông minh, hầu như chuyện gì cũng biết làm, còn làm rất tốt……" Hạ Quân Bình vừa nhắc tới Trác Vân trên gương mặt sẽ vô thức mang theo nụ cười dịu dàng, ánh mắt ôn hòa, như vậy mới giống một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, mà không phải trông chững chạc hiên ngang như trước mặt mọi người.
Triệu thị đã trải qua thảm án diệt cả nhà, xem như từng trải qua sống chết, giờ không xa cầu gì nữa, hận ý cũng dần phai nhạt, thấy nhi tử mình thích Trác Vân, tuy lòng có chua xót, nhưng niềm vui lại lớn hơn hẳn. Nếu không nhờ có huynh muội nhà họ Phương, năm năm qua Hạ Quân Bình sẽ trải qua như thế nào?
Triệu thị bỗng nhớ lại cơn ác mộng từng mơ, thầm may mắn nhi tử mình gặp được người tốt.
Trong mấy năm Hạ Quân Bình mất tích, Triệu thị thường mơ thấy một cơn ác mộng, trong đó Hạ Quân Bình bị bọn buôn người bắt đi, bẻ gãy tay chân, ném trên đường bắt làm ăn xin, vô cùng cực khổ. Không biết đã bao nhiêu đêm Triệu thị sẽ khóc tỉnh từ trong cơn ác mộng, trợn to mắt chờ trời sáng.
Sau đó Triệu thị xin Triệu lão gia phái người đi điều tra, quả nhiên tìm được kẻ buôn người kia trong Hồng Thành, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hạ Quân Bình.
Bên ngoài loạn lạc như vậy, có biết bao người chết vì nghèo khó và chiến tranh, Hạ Quân Bình từ nhỏ được yêu thương chiều chuộng làm sao sống tiếp được, ngay cả Triệu lão gia cũng nhiều lần uyển chuyển khuyên Triệu thị hãy nghĩ thoáng một chút.
Nhưng Triệu thị luôn tin chắc rằng Hạ Quân Bình bình yên vô sự, vì thế cứ đợi mãi, đợi đến năm năm.
Hạ Quân Bình đã bình an trở về khiến Triệu thị vừa vui vừa sợ, sợ rằng mình cầu quá nhiều mới khiến ông trời để ý, nên giờ đối với bất cứ chuyện gì khác đều có thể thản nhiên tiếp nhận.
Triệu thị yên lặng nghe Hạ Quân Bình kể những chuyện đã trải qua sau khi ly biệt, được huynh muội Trác Vân cứu, chỉ vì kiếm tiền mạo hiểm tính mạng vào núi hái Nhân sâm, đi theo ông chủ Tống làm ăn gặp cướp… Nghe một hồi, Triệu thị bỗng cảm thấy huynh muội Trác Vân không phải người tầm thường.
Giờ đang thời loạn lạc, dân chúng bình thường kiếm ăn còn khó khăn, mấy đứa nhỏ này lại có thể phấn đấu trong nghịch cảnh thậm chí có được thành quả, hơn hẳn mấy đại thiếu gia trong những nhà quyền thế luôn được nuông chiều kia.
"Nương vốn nghĩ Bình ca nhi lưu lạc bên ngoài nhiều năm, sợ là sách vở, võ công gì đều bị trì hoãn, không ngờ con lại gặp được chuyện tốt như vậy! Vân cô nương nhất định là quý nhân trong số mệnh của con!"
Triệu thị dịu dàng vuốt ve tóc Hạ Quân Bình,
"Nếu Vân cô nương tốt như vậy, có phải con đã nói rõ với cô nương ấy rồi không?"
Triều đại này khá thoáng, nam nữ không có quá nhiều kiêng kỵ, thiếu nam thiếu nữ thấy hợp mắt nhau, tự ước hẹn cả đời cũng không ít nên Triệu thị nói những lời này cũng không phải là điều gì kỳ lạ. Ngược lại Hạ Quân Bình nghe xong cả người ỉu xìu hẳn.
Triệu thị thấy vậy, vừa bất ngờ lại buồn cười. Tướng mạo của Hạ Quân Bình có thể nói là xuất sắc, dù lưu lạc bên ngoài năm năm, khí chất cũng không kém mấy biểu huynh đệ trong Triệu phủ tí nào.
Bình ca nhi và Vân cô nương là thanh mai trúc mã, ở chung năm năm vẫn chưa bắt được trái tim của cô nương kia, lại khiến mình hãm sâu vào, Triệu thị thật không biết nói gì cho phải.
"Sao? Vân cô nương không thích con?" Triệu thị hỏi nhỏ, trong giọng nói có chút tò mò và ý cười.
Không phải! Hạ Quân Bình mạnh miệng nói
"Trác Vân… Trác Vân không thích hài nhi còn có thể thích ai ?!"
Triệu thị buồn cười, vì tránh cho nhi tử lúng túng, quyết định không hỏi tới nữa, chuyển sang chuyện khác.
Tuy nhà họ Hạ đã xuống dốc, nhưng Hạ lão gia có danh vọng cực kỳ cao, người quen trải rộng khắp Đại Chu, tất nhiên Yến vương sẽ không bạc đãi nhi tử duy nhất của Hạ lão gia.
Huống chi, Triệu lão gia gia ở dưới trướng Yến vương, quyền cao chức trọng, vì vậy quan viên lớn nhỏ ở Nghi Đô đều chen chúc tới Triệu phủ chúc mừng không ngớt.
Bởi vì lấy cớ là mừng Hạ đại thiếu trở về, nên đa số quà tặng đều đưa đến nhà Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình nào chịu thu, chỉ hỏi xin quản gia của Triệu phủ danh mục quà tặng còn lại đồ đều đưa vào kho của Triệu phủ hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!