Chương 28: (Vô Đề)

Nghi Đô nằm ở phía bắc đất Yến, bốn bề toàn núi, địa thế hiểm trở, Hạ Quân Bình và Hàn lão Bát đi cả ngày lẫn đêm mãi đến ngày thứ tám mới nhìn thấy tường thành của Nghi Đô.

So với kinh thành nguy nga, Nghi Đô quả thật không thể xưng là xa hoa, thậm chí tường thành cũng không bằng những thành nhỏ gần kinh thành, nhưng mức độ náo nhiệt thì chỉ có hơn chứ không kém.

Hạ Quân Bình không muốn ngồi mãi trong xe ngựa nên đã chạy ra ngoài cưỡi ngựa từ lâu, quan sát người tới lui trên đường.

Mấy năm qua, Hạ Quân Bình lui tới giữa Ích Châu và Hồng Thành, gặp không ít người vào nam ra bắc, nhưng người có tóc vàng mắt xanh thì chưa gặp bao giờ, tới đây mới gặp lần đầu tiên nên sợ hết hồn, dù vậy vẫn không thể hiện ra mặt, chỉ trộm nhìn những yêu quái kia hồi lâu, thấy bọn họ ngoại trừ mùi trên người hơi khó ngửi một chút, cũng không có gì quá lạ lùng vả lại thấy vẻ mặt của người đi đường vẫn thản nhiên như không mới yên lòng.

Hàn lão Bát thấy sắp tới cửa thành vội nhảy xuống xe ngựa, xoa xoa cánh tay đau nhức cười nói với Hạ Quân Bình,

"Giờ thuộc hạ lớn tuổi rồi! Không so được với người trẻ nữa, chỉ chạy mấy ngày đường đã đau nhức hết cả người!"

Hạ Quân Bình cười cười, nhìn về tường thành cách đó không xa, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Hàn lão Bát biết Hạ Quân Bình có hơi ngỡ ngàng khi sắp thấy người thân sau một thời gian dài xa cách, tìm chút chuyện vui nói muốn Hạ Quân Bình vui lên, nhưng Hạ Quân Bình vẫn nghiêm mặt như cũ, toát ra vẻ uy nghiêm không nói nên lời.

Trong cửa thành, Triệu đại thiếu, Triệu Hoài An đã đứng đợi từ lâu. Kể từ khi nhận được tin của Hàn lão Bát, cả nhà họ Triệu đều ở trong tình trạng hưng phấn, Triệu thị, mẫu thân của Hạ Quân Bình còn hận không tự đến cửa thành đón, nhưng bị Triệu lão gia khuyên mãi mới thôi.

"Bình ca nhi lưu lạc bên ngoài năm năm, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực, chỉ sợ đã khác trước nhiều." Triệu Hoài An vừa ra cửa, Triệu lão gia đã cố ý kéo qua một bên dặn dò cẩn thận,

"Trước giờ bộ dạng của con và Hoài Kỳ đều rất nghiêm nghị, lát nữa, thấy Bình ca nhi phải hỏi thăm ân cần, đừng làm nó sợ."

Triệu lão gia có một thuộc hạ có nhi tử từng bị bọn buôn người bắt cóc, chỉ mất tích hơn nửa năm, nhưng lúc tìm về thì đã thay đổi hoàn toàn, từ một nam hài hiếu động hoạt bát trở nên hướng nội và nhạy cảm, không chỉ trầm mặc ít nói mà chỉ cần thấy người đã sợ hãi, còn nhát gan hơn cả nữ hài tử.

Bình ca nhi cũng sẽ biến thành như vậy sao? Những năm gần đây Ích Châu luôn không yên ổn, không biết năm năm qua làm sao Bình ca nhi sống sót được?

Triệu Hoài An vẫn nhớ rất rõ khuôn mặt của đại biểu đệ, đứa bé kia là trưởng tử nhà họ Hạ, khuôn mặt tuấn tú, lại thông minh lanh lợi, học cái gì cũng nhanh hơn người khác, rất được yêu thương, nên hơi kiêu ngạo, luôn ra vẻ đại thiếu gia.

Triệu Hoài An nghĩ đến đây thở dài một hơi, day day huyệt Thái dương, đang cau mày suy nghĩ lát nữa gặp phải nói gì với Hạ Quân Bình, thì thì bị nhị đệ Triệu Hoài Kỳ kéo ống tay áo một cái, kêu Đại ca!

"Im, ta đang suy nghĩ chuyện quan trọng!"

Triệu Hoài An nói, một lát khi gặp đại biểu đệ, mình nên ôm khóc, hay nên làm bộ nhưng chưa từng xảy ra chuyện gì?

Tới rồi! Triệu Hoài Kỳ chọt eo Triệu Hoài An, nói nhỏ,

"Là đại biểu đệ! Đệ không nhận sai đâu!" Tuy nhiều năm không gặp, bộ dáng Hạ Quân Bình cũng thay đổi rất nhiều, nhưng đường nét trên khuôn mặt vẫn giống như ngày xưa và vẻ cao ngạo phách lối trên khuôn mặt vẫn làm người ta ghét như trước.

Triệu Hoài An chợt ngẩng đầu, lập tức thấy được Hạ Quân Bình. l. ttq#4uyd$on Hạ Quân Bình cỡi ngựa, lưng thẳng tắp, tuy lặn lội đường xa, nhưng tóc tai vẫn chỉnh tề, quần áo vẫn thẳng thớm sạch sẽ, vẻ mặt căng thẳng, không cười, ánh mắt lạnh lùng, như hạc đứng trong bầy gà, chỉ liếc mắt một cái đã có thể khiến người ta kính sợ.

Hơi khác so với suy nghĩ của mọi người! Triệu Hoài An sửng sốt hồi lâu, còn Triệu Hoài Kỳ thì đã vui vẻ chạy lên trước, toét miệng kêu to,

"Đại biểu đệ! Đại biểu đệ! Chúng ta ở đây!" Triệu Hoài Kỳ vừa chạy về trước vừa kêu, thở hồng hộc tới trước ngựa Hạ Quân Bình, cười ha ha,

"Đệ trở về thật tốt quá! Ta là nhị biểu ca của đệ, đệ còn nhớ không?"

Hạ Quân Bình lưu loát nhảy xuống ngựa, thiếu niên mười lăm tuổi đã bắt đầu phát triển chiều cao nhanh chóng nên nửa năm qua dù một ngày ăn năm bữa lớn trông vẫn hơi gầy.

Nhưng khi so với Triệu Hoài Kỳ giống như cây gậy trúc thì Hạ Quân Bình vẫn có vẻ cường tráng hơn nhiều.

Nhị biểu ca! Hạ Quân Bình nở nụ cười chân thành, đánh một quyền vào đầu vai Triệu Hoài Kỳ, Đã lâu không gặp!

A… Triệu Hoài Kỳ che vai rớt nước mắt, nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình với vẻ mặt uất ức,

"Ta đắc tội đệ sao? Mắc gì mới gặp đã cho ta một quyền, quả đấm của đệ nặng quá!"

Hạ Quân Bình nhìn Triệu Hoài Kỳ với vẻ mặt vô tội, giơ bàn tay lên,

"Đệ không dùng lực mà!" Dứt lời, lại cười to,

"Nhị biểu ca, bao nhiêu năm qua rồi sao vẫn như con gà luộc vậy?! Không thể cứ ở mãi trong nhà chờ chết được, phải thường xuyên ra ngoài cho biết đây biết đó đi! Nhưng trông bộ dạng ốm yếu của nhị biểu ca, sợ rằng gió vừa thổi đã bay mất rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!